Điều này làm cho Mục Thành Dương vô cùng suy sụp, bởi vì những chuyện này nên là anh ấy làm, nhưng anh ấy hoàn toàn không nhúng tay vô được.
Bởi vì sự cản trở của Cố Bồi, thậm chí anh ấy đã bỏ qua mấy điểm quan trọng.
Đột nhiên, Sở Xuân Đình hỏi: “Chuyện kén rể đã quyết định rồi?”
Rõ ràng, ông ta quan tâm đến Linh Đan Đường, cũng biết chuyện ngày kén rể.
Lâm Bạch Thanh nhìn thoáng qua Cố Bồi, đang định trả lời, Cố Bồi nói ngắn gọn: “Cô ấy là người yêu của tôi, chuyện mà ông đang nói đã qua rồi, trước mặt con gái chúng ta không nhắc đến nó nữa nhỉ.”
Vị này là quân y, Sở Xuân Đình ít nói chuyện với anh nhưng trong ánh mắt lộ ra sự tôn trọng.
Mà nói đến chuyện kén rể lúc đầu, nhớ đến phẩm chất đạo đức của anh em nhà họ Cố, Mục Thành Dương cũng rất tức giận.
Anh ấy là người biết rõ đàn em đã chịu biết bao nhiêu tủi thân nhất, cũng nói: “Ông cụ, chúng ta không nhắc chuyện này nữa nhỉ?”
Sở Xuân Đình gật đầu, lại hỏi: “Lâm Bạch Thanh, quê cô ở đâu?”
Lần này đến lượt Lâm Bạch Thanh nói: “Tôi không muốn nhắc đến điều này, chúng ta đổi chủ đề khác đi.”
“Tại sao?” Sở Xuân Đình truy hỏi.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù mọi người nói giỡn là cô được nhặt về, nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn luôn nghĩ cô là vợ chồng Lâm Hữu Lương sinh ra, đương nhiên họ cũng thật sự rất yêu cô, vay tiền vì để chữa bệnh cho cô, khi cô ở Linh Đan Đường, cách một khoảng thời gian vợ chồng bọn họ sẽ dẫn Chiêu Đệ, xách các loại đặc sản bắp, khoai lang, đậu phộng đến thăm cô.
Lâm Bạch Thanh cũng kiếm rất nhiều đồ ăn ngon, khi em gái đến chia sẻ với con bé.
Hai mươi mốt năm trước cô sống vừa vui vẻ vừa đầy đủ.
Nhưng hôm nay Cố Bồi lại nói cho cô, nói cô được nhận nuôi thật, điều này khiến Lâm Bạch Thanh rất không vui.
Vợ chồng Lâm Hữu Lương đã từng vay tiền khắp nơi vì khám bệnh cho cô, vì để đền ơn cho Cố Bồi, thậm chí để Chiêu Đệ học y tá, tất cả đều chỉ là vì cô, kết quả vậy mà cô là nhận nuôi, nghĩ đến cha mẹ mất do tai nạn xe, cô rất buồn, nhưng ông lão xấu tính này thật sự chạm vào nỗi đau của cô.
“Thì là không muốn nói.” Lâm Bạch Thanh đang chuẩn bị bánh thuốc, thấy Sở Xuân Đình vẫn muốn gặng hỏi, nhếch mày hỏi: “Ông Sở, ngài còn muốn đứng dậy hay không?”
Sở Xuân Đình trừng mắt: “…” Còn cần phải nói?
Đám người bên ngoài tỏ vẻ, cả đời này của ông cụ Sở chưa từng hiền hậu giống như bây giờ.
Ông ta rất muốn nói gì đó nhưng lại cố nhịn xuống.
Sở Xuân Đình từng nghe người ta nhắc đến nói Cố Minh muốn chuyển Linh Đan Đường cho một cô gái nhỏ khác họ, đồng thời khi đang vì thế mà vẫn luôn tìm kiếm con đường giải quyết, Sở Xuân Đình vẫn có câu nói đó: khoan hồng quá mức.
Cả một đời của ông ta đều xem thường Cố Minh, thân là anh cả, ông ngậm đắng nuốt cay nuôi một đám em trai lớn, lại bị một đám vô ơn không có lương tâm lại không có tiền đồ cản trở, không thể làm theo ý mình, thật là nực cười.
Cuộc đời chữa vô số người bệnh, đều là chữa cho người nghèo, đến cả chút xíu quan hệ xã hội đều không có, thật là thất bại.
Tóm lại, Sở Xuân Đình cho rằng Cố Minh làm người vô cùng thất bại, thất bại triệt để.
Mà khi ngày đầu tiên Lâm Bạch Thanh vào cửa, vừa nhìn thấy một đôi mắt của cô rất giống với người yêu của ông, lại thấy mấy chữ phòng khám Linh Đan Đường viết trên hòm thuốc cô đeo, Sở Xuân Đình đã đoán ra cô là học trò nhỏ của Cố Minh rồi.
Lúc đó ông ta tức giận, tưởng là Cố Minh nuôi một cô gái thế này, trong lòng chắc chắn thối nát.
Nhưng qua khoảng thời gian chữa trị này, mặc dù ông ta không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận.
Không phải trong lòng Cố Minh thối nát, mà là đứa trẻ giống với người yêu của ông này cũng là kỳ tài trung y.
Vậy rốt cuộc cha của cô là ai chứ?
Là ai đã sinh ra một đứa trẻ giống với người yêu ông như thế, có thiên phúc trung y vô cùng?
Cuối cùng vẫn không nhịn được, Sở Xuân Đình lại hỏi: “Cái tên này của cô thì sao, là ai đặt cho cô vậy?”
Lâm Bạch Thanh mất kiên nhẫn nói: “Ngài đừng hỏi nữa, tôi được thanh niên trí thức sinh ra, mẹ tôi nhặt con của thanh niên tri thức, cho nên tôi tên Lâm Bạch Thanh.”
Lâm Bạch Thanh… Sở Xuân Đình nghiêm túc, giọng nói lớn dần: “Quê cô ở đâu?”