Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lâm Bạch Thanh nói: “Đồng chí Cố Bồi, bệnh nhân bị đột quỵ kia đó, ngày mai chúng ta có thể qua đó, anh chừa ra một chút thời gian được không, em muốn anh dùng góc nhìn của tây y để phân tích nguyên nhân dẫn đến đột quỵ của ông ấy thử xem.”

Cố Bồi nói: “Được.”

Anh còn muốn nói chuyện với cô thêm vài câu, nhưng đối tượng nhỏ nhà anh chỉ nói một câu hẹn gặp lại rồi gác máy.

Hình như cô không vui, là do gần đây anh bận quá không đi thăm cô, cũng chưa làm xong giấy đăng ký kết hôn, Cố Bồi còn phải tham dự mấy cuộc họp, anh định tận dụng thời gian trống giữa mấy buổi họp để thúc giục chuyện làm giấy đăng ký kết hôn.

Làm bác sĩ, Lâm Bạch Thanh sẽ cố gắng chữa trị cho tất cả bệnh nhân, kể cả loại bệnh nhân cặn bã như Sở Tam Hợp.

Ai làm chuyện ác sẽ có cảnh sát lo, bác sĩ chỉ nói tới mạng người, cho nên cô không kỳ thị bất kì bệnh nhân nào.

Nhưng ông già Sở Xuân Đình c.h.ế.t tiệt kia khiến cô rất tức giận.

Nếu lúc ông ta xuân phong đắc ý giữ chặt kim châm không chịu bán thì cô có thể giải thích được.

Suy cho cùng trong mắt loại người cao cao tại tượng như ông ta chỉ có tiền tài danh vọng, ông ta cho rằng những thứ tốt nhất cần phải được cống nạp cho giới quyền quý, ông ta không cần phải từ bi giống Cố Minh, chỉ biết thương hại chúng sinh.

Ngay cả Cố Minh cũng thường nói: Sát nhân phóng hỏa kim yêu đới, tu kiều bổ lộ vô thi hài.

Thế giới này vốn ích kỷ, làm kẻ ác mới có thể sống tốt.

Nhưng ông ta đã đổ bệnh một lòng.

Con trai mong ông ta c.h.ế.t để kế thừa gia sản, cháu trai một tên cặn bã, điên cuồng đầu cơ trục lợi đồ cổ của ông ta.

Chẳng lẽ ông ta không cảm nhận được cái gì gọi là tình người ấm lạnh, thói đời nóng lạnh sao?

Không có một chút biết ơn nào đối với ân nhân cứu mạng là cô hay sao?

Nhưng cũng còn tốt, ông ta đã hứa hẹn ba cơ hội kia, vậy thì trị cho con của bà Liễu, con trai của Cố Ngao Văn, vẫn còn một lần cơ hội, cô có thể cứu thêm một người.

Ngẫm lại cũng nên thỏa mãn, suy cho cùng cô cũng có ba cơ hội để cứu mạng người.

Lại nói tới Linh Đan Đường, người cuối cùng còn sót lại trong số anh em của nhà họ Cố là Cố Vệ Quân, nhưng người cũng đã đi rồi.

Cố Ngao Văn cũng có chuyện kinh doanh của mình, nhìn thì cũng mất ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, còn Cố Vệ Quốc sao, không tìm được kim châm thì lại đi tìm đồng hồ vàng thôi, nhưng anh ta là người khá khôn khéo, đôi lúc cũng tới công trường những thử, có thể chỉ ra các vấn đề mấu chốt.

Nhưng từ lúc Lâm Bạch Thanh ra cửa chữa bệnh, người vẫn luôn tận tâm tận lực canh giữ ở công trường chính là bác sĩ Lưu.

Bác sĩ Lưu giám sát công việc cả ngày, đang chuẩn bị về nhà thì thấy Lâm Bạch Thanh bơ phờ trở lại.

Bà ấy vội hỏi: “Sao lại ủ rũ cụp đuôi thế kia, sao vậy, có phải không trị được bệnh không, hết rồi sao?”

“Trị khá tốt.” Lâm Bạch Thanh gượng cười, nhưng cô rất muốn khóc, cô không muốn trị cho ông già c.h.ế.t tiệt kia.

Bác sĩ Lưu nhận lấy hòm thuốc, thấy nặng trĩu, vội xoa bả vai giúp Lâm Bạch Thanh: “Đeo hòm thuốc nặng như vậy, chắc là mệt c.h.ế.t rồi nhỉ?”

Lại mở hòm thuốc ra rồi nói: “Bỏ mấy thứ thuốc không thường dùng ra đi, đừng mang nặng như thế.”

Lúc dọn hòm thuốc thì thấy trong đó có một cái ống bằng đồng, bà ấy sửng sốt: “Cháu mua châm một bộ châm mới à, đây là châm của ông Phó nhỉ?”

Lâm Bạch Thanh không để ý ngẩng đầu lên, thấy trong tay của bác sĩ Lưu đúng là một ống kim châm Huyền Thiết.

Đầu cô tê rần, cầm lấy rồi hỏi: “Châm này ở trong hòm thuốc sao?”

“Đây không phải là châm của dược đường chúng ta, cháu mới mua sao?” Bác sĩ Lưu nói.

Lâm Bạch Thanh mở ống châm ra, vừa nhìn đã trợn mắt há hốc mồm, kim châm sáu tấc, từng cây nằm yên trong ống châm, lấy một chiếc ra nhìn, chiếu ánh sáng cường độ cao vào, là vàng, nhưng xoay một chút lại thấy chiếc kim này không phải làm bằng vàng ròng nguyên chất, lộ ra một vài dải màu xanh lam, là màu của ngọc lưu ly.

Đây là châm Huyền Thiết, cũng là kim châm của Lâm Bạch Thanh đời trước, là Mã Hàm Thiết châm cô luôn mang theo bên người.

Nhưng đây là châm của Sở Xuân Đình mà, là ông ta đặt vào sao, ngoài miệng thì bảo không bán, lại đặt kim châm vào hòm thuốc của cô à?

Cho nên tối qua ông ta cà nát m.ô.n.g là để đi tìm châm nhỉ?

Một ông lão liệt nửa người, làm thế nào mà lừa gạt bảo mẫu, kéo lê thân hình nặng nề đi tìm kim châm?

Ông ta đặt kim châm quý giá như vậy vào hòm thuốc của cô, đây là, cho cô sao?

Advertisement
';
Advertisement