Chỉ cần nhìn qua mấy phong thư này cũng đủ biết bên kia đều là nhân vật lớn.
Lâm Bạch Thanh đoán tuy ông cụ không nói với cô, nhưng cũng đã chuẩn bị tốt để xử lý thằng cháu trai của mình rồi.
Nếu người ta đã hứa hẹn chuyện kim châm, cô cũng phải chuẩn bị ra tay trị liệu.
Sau khi gửi thư xong, cô đến trạm điện thoại công cộng gọi cho Mục Thành Dương, thông báo cho anh ấy ngày mai tới phụ cô.
Sau đó gọi một cuộc tới bệnh viện quân y, cô muốn nhờ Cố Bồi đi theo phân tích bệnh lý.
Lại nói về bệnh viện quân y.
Gần đây nhà ăn có gắn một chiếc tivi màu, mỗi buổi trưa đều sẽ chiếu một phim do đài Trung ương sáu sản xuất và lồng tiếng.
Vào những năm chín mươi có nhiều chính sách được nới lỏng, đủ loại phim kinh điển nước ngoài được tung ra, đều là phim tình cảm kinh điển, giữa trưa ai cũng thích xem một lúc.
Nhưng gần đây mọi người lại chuyển sự chú ý từ điện ảnh sang thế giới thực, tất nhiên là vì Cố Bồi.
Thật ra anh chưa bao giờ ăn cơm ở nhà ăn, nhưng gần đây mỗi ngày đều tới, hơn nữa đều chạy quanh các ô cửa sổ, lấy rất nhiều món ăn đa dạng, cái này phải nó thế nào nhỉ?
Trương Nhu Giai nhỏ giọng nói với Mã Tú Cần: “Bác sĩ Mã nhìn xem, quân y Cố ăn cơm mà như chịu tội vậy.”
Mỗi món đồ anh chỉ động đũa một chút rồi ngưng, một lát sau lại tiếp tục ăn, giống như đang ở trên pháp trường vậy.
Mã Tú Cần bĩu môi: “Chắc anh ta là người rất cởi mở đó, gần đây tôi phát hiện mỗi lần tivi chiếu tới cảnh hôn, anh ấy đều quan sát, chậc…” Lại than thở: “Sao cô không hỏi thử bạn học của cô cảm giác thế nào, kỹ thuật hôn của người từ nước ngoài về hẳn sẽ rất tuyệt nhỉ?”
“Cô nói Lâm Bạch Thanh à, cô ấy chỉ là một con bé ngốc, cái gì cũng không hiểu.” Trương Nhu Giai nói.
Mã Tú Cần không tin, nhướng mày nói: “Cô cũng đừng có nói cho qua như vậy, sợ là cô không biết chứ, mới đầu quân y Cố xem cô ta như một đứa cháu mà thôi, nhưng cô ta hả, hừ, lúc bắt đầu đã chạy đến bệnh viện quân y của chúng ta chữa bệnh, sau này lại ép quân y Cố của chúng ta kết hôn, cô ta á, rất là mưu mô đó.”
Trương Nhu Giai nghĩ ngợi gì đó, rồi nhéo Mã Tú Cần một cái: “Này!”
“Cô làm gì vậy?” Mã Tú Cần hỏi.
Trương Nhu Giai nhớ Lâm Bạch Thanh từng nói, tai Cố Bồi rất thính, ai nói bậy về anh anh đều nghe được.
Sao cô ấy lại cảm thấy tai anh đang dựng lên như tai thỏ vậy nhỉ?
Anh sẽ không nghe được chuyện gì đó chứ.
Quả nhiên, Cố Bồi đứng lên, bưng mâm đồ ăn bước về phía hai người.
Mã Tú Cần cũng nhìn thấy, Cố Bồi nhìn cô ta chăm chăm, cô ta cười nói: “Quân y Cố.”
“Hiện tại bác sĩ Mã đang có bao nhiêu bệnh nhân?” Cố Bồi hỏi nhẹ nhàng.
Mã Tú Cần nói: “Hai người.”
“Chiều nay tôi sẽ qua đó khám tim, đúng rồi…” Cố Bồi đứng trước bàn, hơi khom lưng, nhẹ nhàng nói: “Tôi và Lâm Bạch Thanh là vì tính cách giống nhau, ngưỡng mộ lẫn nhau nên mới quen nhau, hình như bác sĩ Mã có chút hiểu lầm quan hệ của chúng tôi, cần tôi giải thích thì cứ nói…”
Vẻ mặt của Mã Tú Cần vô cùng khó coi, Trương Nhu Giai cũng xấu hổ cúi đầu nhìn ngón chân.
Đầu tiên là tới bộ phận của Mã Tú Cần để bắt lỗi cô ta, sau đó còn giải thích với cô ta mối quan hệ giữa mình và Lâm Bạch Thanh sao?
Hai người phụ nữ đứng nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ Cố Bồi đúng là người đàn ông đích thực, anh làm sao có thể chọn những từ ngữ lễ độ, biểu lộ sự tức giận của mình một cách lịch sự nhã nhặn như vậy chứ.
“Không cần không cần, chúng tôi biết rồi, biết rồi.” Mã Tú Cần cười mà như mếu.
Cố Bồi lại nhìn Trương Nhu Giai, cô ấy vội vàng cúi đầu lùa cơm, không dám ngẩng đầu.
Cơm nước xong, Cố Bồi tới rồi chỗ thẩm tra muốn hỏi tình hình thẩm tra chính trị.
Vừa hỏi mới biết giấy đăng ký kết hôn vẫn đang bị kẹt, vì hộ khẩu của Lâm Bạch Thanh là ở Linh Đan Đường, nhưng Cố Minh chỉ là người nhận nuôi, mà cha mẹ cô cũng không có đăng ký khai sinh lúc sinh cô ra, vậy nên xảy ra một chút vấn đề ở chỗ khai sinh.
Cho nên bộ phận chính trị vẫn còn đang tra tư liệu.
Nhưng bộ phận chính trị đã hứa hẹn, sẽ đặc biệt phái người đi xử lý chuyện này rốt ráo.
Sau một tuần làm việc, đồ gia dụng và và thiết bị điện máy Cố Bồi đặt chắc đã được giao tới rồi, anh dự định ngày mai sẽ đi thăm đối tượng nhỏ nhà mình, biết cô đang vội vã muốn kết hôn, đang suy nghĩ về chuyện hộ khẩu của cô, chiếc điện thoại trên bàn vang lên.
Tưởng là điện thoại công việc, anh cau mày bắt máy theo thói quen, lập tức nghe được tiếng của một cô gái trong điện thoại: “A lô?”
Cố Bồi đột nhiên nhớ tới đầu lưỡi bị ớt cay kích thích muốn ngất đi, môi của đối tượng nhỏ phủ lên da thịt của anh, cùng lúc khơi gợi một loại cảm xúc xa lạ, chẳng trách cô lại thích hôn môi như vậy.
Anh ngây ra, nhất thời không biết nên nói cái gì.