Lúc này nhìn ông ta cứ như một con gà bệnh, cháu trai cả có thể dễ dàng bóp c.h.ế.t ông ta.
Sở Xuân Đình xua tay: “Chuyện nhà tôi không cần cô lo, ngày mai trị chân.”
Lâm Bạch Thanh không phải là người đê tiện, cũng tự nghĩ mình là một bác sĩ tốt, cho dù Sở Xuân Đình không bán kim châm cho cô, chỉ cần ông ta đưa cô tiền khám bệnh thì bệnh nên trị vẫn sẽ trị, nhưng nếu đã nói muốn chữa chân thì cô cũng muốn nhắc tới chuyện kim châm: “Về kim châm…”
“Không bán cho Linh Đan Đường!” Sở Xuân Đình cố chấp nói.
Lâm Bạch Thanh càng tức giận, nếu không phải thấy ông ta già cả thì đã tặng cho ông ta một cái tát rồi bỏ đi.
Ông già c.h.ế.t tiệt này, lúc ông ta chỉ còn một hơi thở thoi thóp là cô đã cứu sống ông ta.
Mới đầu ông ta không thể động đậy, cũng là cô châm cứu, kê thuốc chữa trị, kết quả ông ta vẫn không muốn bán châm!
Tất nhiên ông ta là một người có tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Hải, đen trắng đều chơi, vốn dĩ là một ông già xấu xa.
Ông già thối này thật sự rất xấu xa.
Lâm Bạch Thanh giận dữ trừng mắt: “Tôi biết rồi, ngài cứ chuẩn bị bán châm cho Bảo Tế Đường đi, ngài đúng là đào tim đào phổi cho Bảo Tế Đường đó.”
Bảo Tế Đường suýt nữa thì trị c.h.ế.t ông ta, ông ta còn muốn nâng niu bàn chân thối của Bảo Tế Đường.
Thật là một ông già lòng dạ hiểm độc!
Sở Xuân Đình cắn răng cười lạnh: “Mấy tên lang băm Bảo Tế Đường sao? Không bán!”
Này, ý là ông ta sẽ không bán cho ai hết sao, định xem nó như mớ văn vật quý báu mà thờ à?
Đó chính là công cụ trị bệnh cứu người, để nó nằm không vô ích thì có khác gì g.i.ế.c người đâu, ông ta lại muốn vây nó như đồ cổ?
Sao ông già này lại xấu xa như vậy chứ?
Lâm Bạch Thanh thiếu chút đã buột miệng thốt ra: Chả trách vợ ông lại thích thầy tôi, nếu tôi mà là vợ ông, tôi đã cắm sừng ông lâu rồi, cho ông đội nón xanh một trăm lần!
Tất nhiên không phải người nào cũng biết trời cao đất dày như Cố Minh, lương thiện, nhân từ, xem tính mạng của mọi người như bổn phận của mình.
Từ xưa đến nay, nghề trung y thường là nghề gia truyền, cho dù có phương pháp bí mật thì cũng chỉ giữ cho riêng mình, không thể công khai, có đồ gì tốt, ví dụ như ngân châm hay Mã Hàm Thiết châm cùng với các phương thức trị liệu, đều sẽ khăng khăng nắm chặt.
Giới đồ cổ cũng vậy, khiến giá cả của mấy công cụ chữa bệnh cứ nước lên thuyền lên, dần dần biến thành văn vật truyền thống.
Nếu ông ta không bán, Lâm Bạch Thanh cũng chỉ thương lượng điều kiện không bán: “Không bán cũng được, cho tôi mượn dùng đi, tôi có thể trị chân cho ngài, không thu một xu tiền chữa bệnh, giúp ngài đứng lên để đổi lấy ba cơ hội sử dụng kim châm.”
Lần này Sở Xuân Đình thoải mái đồng ý: “Được.”
Lâm Bạch Thanh nghẹn họng, sớm biết ông ta đồng ý dễ dàng như vậy thì cô đã đòi năm lần.
Cô khá tò mò ông ta giấu kim châm ở đâu, có giấu kĩ không, cô sợ lỡ như bị Sở Tam Hợp trộm đi thì rất phiền phức.
Vậy kim châm vẫn còn ở trong căn nhà này sao, nằm ở chỗ nào trong phòng?
Cô đảo mắt nhìn quanh, Sở Xuân Đình khàn giọng nói: “Đừng tìm, châm nằm ở trong căn phòng này.”
Vậy là châm thật sự nằm ở đây, nhưng Sở Tam Hợp đã sắp lột trần cái nhà này sao vẫn không tìm ra?
Chà, ông già này chẳng những xấu xa mà còn gian, rất là gian.
Khương Vân Uyển yêu Cố Minh là đúng, quá đúng, không ai có thể yêu một người xấu tính như ông ta!
“Quân tử nói một lời, bốn con ngựa không đuổi kịp, xem như chuyện kim châm đã thương lượng xong.” Lâm Bạch Thanh sắp xếp lại hòm thuốc, vừa lúc thấy bảo mẫu từ một gian phòng khác đi ra, đang chuẩn bị ra cửa, cô nhanh chóng nói: “Ông đúng là một ông già xấu xa!”
Sở Xuân Đình ngớ người nhìn cô gái đang chạy khỏi đây, thấy cô đang mắng mình thì trợn mắt há mồm.
Ông ta không nghe lầm chứ, cô lại dám mắng ông là lão già xấu xa sao?
Đây là kiểu con gái gì vậy, cô mới bao lớn chứ, thứ con nít ranh mà cũng dám mắng ông ta.
Lâm Bạch Thanh chạy tới cửa sổ, lại vội nói: “Thầy tôi đáng yêu hơn ông một ngàn, mười ngàn lần!”
Sở Xuân Đình tức tới mức suýt nhảy dựng lên, nhưng bảo mẫu đã vào phòng ông ta không nhảy được, chỉ trơ mắt nhìn cặp mắt to tròn đầy sự khiêu khích kia, trên mặt đắc ý lộ ra nụ cười tinh nghịch, kiêu căng ngạo mạn rời đi.
Cô lại dám nói Cố Minh đáng yêu hơn ông ta một ngàn, mười ngàn lần!
Lúc Lâm Bạch Thanh ra khỏi nhà họ Sở đã nhìn thử bức thư mà Sở Xuân Đình muốn gửi.
Tất nhiên cô không biết người này, chỉ xem địa chỉ, có gửi đến khu nhà gia đình của Sở Văn hóa, còn gửi đến Cục Hải quan, một phong khác gửi đến đồn công an, mà bức thư duy nhất cô biết là gửi cho kẻ giàu có thâm hiểm Liễu Yến.