Rất nhiều năm sau đó cũng không tìm ra bộ kim châm Côn Luân của Linh Đan Đường.
Sau khi có được kim Huyền Thiết, nhờ có Cố Vệ Quốc dốc hết sức lực tuyên truyền nên Linh Đan Đường đông như trẩy hội, nhưng luôn có một số lãnh đạo bên trên cậy mình có quyền có thế nên không cần biết Lâm Bạch Thanh có bận không, một cú điện thoại là bắt cô phải có mặt để chữa trị một số bệnh vặt không hề đau đớn của họ ngay.
Nếu không đồng ý thì họ sẽ ngăn chặn đủ đường trong công việc, nhưng nếu đồng ý thì lại phí công phí sức.
Cố Vệ Quốc nảy ra một ý tưởng, phân tích từ thành phần của kim châm rồi tạo thêm một số bản sao nữa.
Rồi bảo các bác sĩ khác khác mang theo kim châm đi chữa bệnh cho những lãnh đạo tai to mặt lớn kia.
Sau đó họ đã mời được cơ quan kiểm tra đo lường của nước ngoài tiến hành kiểm định, cơ quan đó cho rằng một trong những kim loại đặc biệt trong đó có lẽ là Ngọc Lưu Ly, Cố Vệ Quốc đã từng chi một số tiền lớn để tìm những người thợ lâu năm chuyên đúc kim châm dựa trên tỷ lệ nguyên tố kim loại để thêm Ngọc Lưu Ly vào.
Nhưng cũng như sừng trâu và sừng tê giác trong An cung ngưu hoàng hoàn, mặc dù đều được làm bằng chất liệu kim loại như nhau nhưng trong việc trị liệu, tác dụng của bộ kim châm mới này lại không khác gì bộ kim châm bình thường, hiệu quả thì vẫn có nhưng chỉ tốt hơn thép không gỉ một chút.
Cho nên cũng giống với kim châm Đông Hải, kim Huyền Thiết không thể phục chế ra được.
Cũng may là nó cũng khá cứng, chỉ cần sử dụng cẩn thận thì khả năng bị gãy là rất thấp, nhưng đây cũng là thứ vô cùng hiếm có trên đời này.
Nó quý giá đến mức Lâm Bạch Thanh dự chi khoảng một trăm ngàn đồng để mua nó, trong thời đại này một trăm ngàn đồng có giá trị bằng một nửa Linh Đan Đường.
Nhưng lão già xấu xa kia nói không bán mà lại mang tặng kim châm cho cô sao?
“Đây là kim châm cháu mua sao, trông cũng không tệ lắm.” Bác sĩ Lưu càng nhìn càng trầm trồ.
“Bác sĩ Lưu dì về trước đi, cháu còn chút việc cần làm.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cô vẫn chưa dám chắc chắn, thậm chí không dám chia sẻ niềm vui này với bác sĩ Lưu.
Đúng là quá bất ngờ, Sở Xuân Đình không lương thiện như Cố Minh, ông ta là một lão già xấu xa với tính tình cực kỳ thô lỗ, tính toán thâm sâu, lắm mưu nhiều kế, ông ta tặng một bộ kim châm cho Lâm Bạch Thanh khiến cô cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Vừa lấy được bộ kim châm nên quá kích động, Lâm Bạch Thanh lấy điện thoại ra quay số nhưng khi gọi chỉ nghe được: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vẫn chưa kích hoạt cuộc gọi đường dài quốc tế, vui lòng kích hoạt cuộc gọi đường dài quốc tế trước rồi gọi lại sau.
“Cháu gọi ra nước ngoài à?” Bác sĩ Lưu vừa định ra khỏi cửa, nghe vậy hỏi lại.
Lâm Bạch Thanh cúp điện thoại nói: “Cháu nhấn nhầm thôi.”
Cô có số điện thoại Cố Ngao Cương để lại, nhóc con nước NB của anh ấy cũng bắt buộc phải nhanh chóng châm cứu ngay.
Nhưng có lẽ do chưa nộp tiền nên đường dây điện thoại quốc tế của Linh Đan Đường đã bị ngắt.
Lâm Bạch Thanh bình tĩnh suy nghĩ, bây giờ khoan hãy gọi điện thoại, cô cũng chưa nói sự thật cho bác sĩ Lưu biết, trùng hợp ngày mai sẽ có buổi trị liệu mới nên cô vừa điều chế thuốc vừa nghĩ, rốt cuộc tại sao lão già gian xảo kia lại tặng bộ kim châm cho cô chứ.
Bình thường thời gian này cô chỉ ăn đại thứ gì đó cho xong, nhưng hôm nay thì không, cô đang tranh thủ thời gian vừa ăn bát hủ tíu xào mua ở cảng tàu, vừa giã số thuốc phải dùng cho ngày mai và cô đặc mật ong, lúc này nghe có người gõ nhẹ lên cửa: “Bác sĩ ơi?”
Lâm Bạch Thanh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái dáng người gầy gò, sắc mặt vàng vọt đang cười với mình.
“Bà Liễu, trễ thế rồi sao cô còn đến đây nữa?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
“Gọi tôi Tiểu Lưu là được rồi, tên tôi là Lưu Vũ Yến.” Bà Liễu thấy Lâm Bạch Thanh đang ăn bát hủ tiếu nguội: “Cô là thần y đấy, sao lại có thể ăn lung tung như thế được chứ, ảnh hưởng đến sức khỏe phải làm sao đây.”
Lâm Bạch Thanh vừa lấy được kim châm, đang buồn rầu vì không ai để thử, thấy vậy cô nói: “Cô đưa tay cho tôi, tôi châm cứu cho cô.”
“Không phải cô nói đợi thai nhi được năm tháng mới được châm cứu sao?” Bà Liễu rút ra một tờ hóa đơn, tươi cười nói: “Hôm nay tôi đi siêu âm, tôi đến là muốn đưa kết quả siêu âm cho cô xem, cô nhìn đi, có giống con nòng nọc không?”