Cố Vệ Quốc bị ánh mắt của cô ta dọa cho sởn tóc gáy, chậm rãi quay đầu lại, lập tức nhìn thấy trên cửa sổ có một tờ báo, anh ta vội bật đèn lên, trên tờ báo chính là gương mặt tươi cười đầy càn rỡ, tự cao tự đại của Trương Tử Cường lúc ở trên tòa án.
Cố Vệ Quốc tin chắc vừa rồi lúc mình đi vào vẫn chưa nhìn thấy tờ báo, cái này là có người vừa đặt vào.
Là ai, ai có thể trèo lên trên tầng hai mà như giẫm lên đất bằng, không phát ra một âm thanh nào.
Chẳng lẽ anh ta vừa mới tìm ra đồng hồ người của Trương Tử Cường đã đuổi tới?
Một túi to đựng đầy đồng hồ như vậy tính sơ qua ít nhất cũng được ba bốn trăm cái, không thể để cho người của Trương Tử Cường lấy đi được.
Liệu anh ta và Kiều Dẫn Đệ có bị diệt khẩu ngay bây giờ không, đương nhiên không thể ngồi không làm bia sống được, anh ta vội vàng đóng cửa sổ lại rồi kéo Kiều Dẫn Đệ trốn trong một góc một lúc lâu, sau khi xác nhận không còn bất cứ động tĩnh nào nữa mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng còn chuyện Kiều Dẫn Đệ lén giấu năm cái đồng hồ thì sao?
“Vệ Quốc, chị giữ mấy cái đó lại chỉ là vì muốn mua hai bộ đồ mới cho em.” Kiều Dẫn Đệ khóc lóc nói.
Nếu không phải vì đột nhiên không thấy cái túi đâu, chỉ dựa vào việc lén giấu đồng hồ kia đã đủ để Cố Vệ Quốc đánh c.h.ế.t Kiều Dẫn Đệ, nhưng bây giờ đó lại chính là số đồng hồ duy nhất còn lại, hơn nữa cô ta còn nói là vì mua quần áo cho anh ta, Cố Vệ Quốc lại mềm lòng.
“Chị đấy…”
“Chị đúng là ngốc quá mà, thực xin lỗi.” Kiều Dẫn Đệ khụt khịt nói.
“Sau này đừng đến tìm tôi, tôi cũng sẽ không gặp chị nữa.” Cố Vệ Quốc cầm lấy đồng hồ chui ra từ cửa sổ đi về nhà.
Cả đoạn đường anh ta vừa đi vừa suy nghĩ, một túi đồng hồ to như vậy thực sự bị người của Trương Tử Cường lấy đi ư?
Nếu như vẫn đang theo dõi để lấy lại đồng hồ, vậy tại sao anh ta lại không diệt khẩu.
Cố Vệ Quốc tự nhận rất thông minh, nhưng anh ta không nghĩ ra, đầu óc như sắp nổ tung đến nơi cũng không nghĩ ra.
Đồng hồ đương nhiên là bị Lâm Bạch Thanh lấy đi, ngay khi Cố Vệ Quốc đang nói chuyện với bảo vệ cô đã trèo lên trên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Kiều Dẫn Đệ cần mấy chiếc đồng hồ lặng lẽ ra khỏi cửa đi giấu, cô liền lấy luôn cả cái túi to.
Vốn cô còn định trực tiếp cầm túi chạy lấy người, nhưng lại sợ Cố Vệ Quốc nghi oan cho Kiều Dẫn Đệ trộm đồng hồ mà gây nên án mạng cho nên lại vòng lại lặng lẽ dán một tờ báo lên trên cửa sổ, rẽ mâu thuẫn sang hướng khác.
Sau đó cô cũng không đi xa, ở ngay trong một gian phòng trống trên tầng 3 của nhà khách chờ cho đến khi Cố Vệ Quốc xuống tầng, nhìn thấy anh ta đi rồi mới lặng lẽ ra ngoài, ôm cái túi chạy về nhà, cô còn không dám đi trên trên đất bằng mà trèo lên nóc nhà.
Vầng trăng sáng tăng nỗi sợ, cũng chỉ có nhân tài tay chân nhẹ nhàng linh hoạt như cô mới dám làm loại chuyện đoạt đồ ăn trên miệng hổ thế này.
Ngay khi định quẹo vào ngõ Đông, cô mơ hồ nhìn thấy trước cửa nhà mình có người đang đứng, vội vàng trốn ra phía sau mái nhà.
Người nọ cứ loay hoay trước cửa nhà cô mãi.
Lâm Bạch Thanh sợ là Cố Vệ Quốc đuổi theo, trốn phía sau bức tường không dám cử động, đến tận khi người kia đi rồi mới bước ra, cũng không mở cửa vào mà trèo tường vào, trước khi vào nhà cô chợt thấy bóng dáng đầu ngõ có mấy phần giống Cố Bồi.
Nhưng nghĩ lại đã hơn nửa đêm rồi Cố Bồi còn chạy tới đây làm gì, chắc là cô nhìn lầm thôi.
Kéo khóa kéo ra, kiếp trước tuy Lâm Bạch Thanh đã nhìn thấy nhiều đồ vật xa xỉ nhưng vẫn hoảng hốt đến mức thiếu chút nữa không mở nổi mắt.
Đồng hồ vàng 18K nguyên chất đầy cả một túi, cô đánh giá sơ qua một chút ít nhất cũng phải ba bốn trăm cái.
Bây giờ loại đồng hồ này phải lên đến mười nghìn đồng một cái, ở tương lai một cái cũng phải hai ba mươi nghìn.
Từ khi Cố Vệ Quốc bắt đầu tìm đồng hồ cho đến khi Kiều Dẫn Đệ tới phối hợp cùng tìm với anh ta chỉ nửa tháng, nếu không phải hôm nay cô vừa hay đi ngang qua thì nó vẫn sẽ lẳng lặng nằm yên trong lỗ thông gió trong nhà kho của Linh Đan Đường, có lẽ Cố Vệ Quốc sẽ có cơ hội phất lên trong một đêm, nhưng cũng mang lại tai họa ngập đầu cho Linh Đan Đường, may thay bây giờ nó lại rơi vào trong tay cô.
Loại đồng hồ này đương nhiên không dám mang ra đeo, lỡ như bị Trương Tử Cường sờ gáy thì chẳng những đồng hồ bị lấy đi mà anh ta còn c.h.é.m tay băm chân phóng hỏa đốt nhà. Nhưng cũng không thể nộp lên, bởi vì nộp lên có lẽ sẽ c.h.ế.t nhanh hơn.
Chỉ có thể chờ đến khi Trương Tử Cường đền tội, c.h.ế.t rồi mới có thể nộp lên.
Nhưng muốn cất giấu nó cũng phải tìm một nơi thật an toàn, nhà cũ đương nhiên không được, Cố Vệ Quốc rất xảo trá, anh ta cũng là người duy nhất biết cô có võ có khinh công, sớm muộn gì cũng sẽ nghi ngờ cô, lúc đó chắc chắn anh ta sẽ tìm đến.
Vậy nên giấu thế nào?