Ngay giây phút Lâm Bạch Thanh muốn đi báo công an, để công an bắt Cố Vệ Quốc và Kiều Dẫn Đệ, túi đồng hồ vàng to kia cũng để cho công an xử lý, cô lại chợt bình tĩnh lại.
Trương Tử Cường bị bắt vào một tháng trước, nhưng bởi vì chứng cứ không đủ cho nên sẽ được cảnh sát thả ra ngay.
Sau khi được thả ra anh ta anh ta còn gây ra một vụ án lớn đủ để oanh động lịch sử, bắt cóc con trai của nhà giàu số một thành phố cảng (1).
(1) Cách gọi khác của Hong Kong.
Ở kiếp trước, những người trộm đồng hồ của anh ta trong lúc anh ta bị bắt đều bị anh ta điên cuồng trả thù, có đánh gãy chân, có c.h.é.m tay, còn có cả cưỡng gian vợ con nhà người ta, phóng hỏa đốt nhà.
Anh ta vẫn kiêu ngạo đến mãi năm 1998 mới bị bắt lại, có thể ung dung ngoài vòng pháp luật lâu như vậy, đương nhiên là anh ta có tai mắt ở Cục Công an, bây giờ mà giao đồng hồ ra trừ khi là báo cáo nặc danh giao ra, hơn nữa còn phải bảo đảm bản thân sẽ không bị bại lộ thân phận.
Nếu không sẽ lập tức bị tai mắt của anh ta ở Cục Công An theo dõi, c.h.ế.t còn nhanh hơn!
Nhưng không thể để cho Cố Vệ Quốc và Kiều Dẫn Đệ yên ổn lấy đồng hồ đi như vậy được, bởi vì lỡ như bọn họ tuồn được một hai cái ra ngoài, bị Trương Tử Cường điều tra nguồn gốc rồi đụng đến ngõ Nam Chi, Cố Vệ Quốc có thể chạy trốn nhưng Linh Đan Đường thì không.
Người ở Đông Hải đều biết Linh Đan Đường là của nhà họ Cố, nhỡ đâu Trương Tử Cường theo dõi Linh Đan Đường thì sao?
Cố Vệ Quốc vẫn đang kỳ kèo với bảo vệ: “Tôi chỉ lên tầng đi một vòng, đúng một vòng thôi, cùng lắm là năm phút thôi mà.”
Bảo vệ vẫn đối xử với anh ta rất tốt, bởi vì đêm nay công an truy bắt rất gắt gao, Cố Vệ Quốc còn là người quen, sợ anh ta bị bắt về tra án.
Nhưng Cố Vệ Quốc sốt ruột không chịu được, Rolex, hơn nữa còn là một túi to.
Tuy anh ta biết đồ ở ngay trên tầng, Kiều Dẫn Đệ cũng là người anh ta tin tưởng nhất trên đời này nhưng sau khi dỡ bỏ Linh Đan Đường, bút tài phú kia là thứ duy nhất có thể giúp anh ta xoay người, sao anh ta có thể không lên tầng được.
Không tìm được một chỗ ẩn nấp an toàn cho nó, đêm nay anh ta không thể yên tâm được.
Thực sự không nói lại bảo vệ, anh ta đành phải lùi một bước để tiến hai bước: “Tôi đi tôi đi, vậy là được rồi chứ gì.”
Nhưng sau khi vòng qua một con đường khác anh ta lại cố mò lên trên.
Vì để tiện cho việc liên lạc với anh ta, Kiều Dẫn Đệ cố ý thuê một gian phòng nằm sát đường cái, giữa mùa hè, chỉ là một nhà khách nhỏ đương nhiên sẽ không đóng cửa sổ, với anh ta chỉ cần trèo hai phát là lên được rồi.
Nhưng vừa vào phòng Cố Vệ Quốc đã cảm thấy không đúng, Kiều Dẫn Đệ không ở trong phòng, cửa đóng lại, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế, dưới giường chỉ có hai phích nước nóng, trống không.
Cố Vệ Quốc bỗng nhiên kinh hoàng, chẳng lẽ Kiều Dẫn Đệ đã ôm đồng hồ chạy rồi?
Chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh ta né một phát, Kiều Dẫn Đệ bổ nhào vào: “Vệ Quốc, em khóa trái cửa làm gì?”
“Đồng hồ đâu?” Trông Cố Vệ Quốc hệt như một con sói hung ác.
Kiều Dẫn Đệ nhìn vào chỗ nào đó: “Ở ngay trong phòng đây mà.”
Cố Vệ Quốc đột nhiên nắm tay của Kiều Dẫn Đệ nâng lên: “Sao trên tay chị lại có đất, mẹ nó chị dám lén tôi giấu đồng hồ!”
“Chị… Chị…” Kiều Dẫn Đệ lắp bắp nói không nên lời.
Cố Vệ Quốc lao ra khỏi cửa, nhìn thấy trên hành lang có một chậu hoa liền ôm vào phòng dùng tay sờ mó, giỏi thật, dưới lớp đất trong chậu hoa giấu khoảng năm cái đồng hồ.
“Số đồng hồ còn lại đâu?” Anh ta rống giận: “Chị đúng là ngu xuẩn, chị có biết bây giờ muốn tuồn đồng hồ ra bên ngoài, khỏi nói công an sẽ bắt chúng ta, chỉ cần sự trả thù của Trương Tử Cường đã đủ cho chúng ta, để nhà họ Cố rơi vào phiến toái!”
Bởi vì là chị họ, thân thế rất đáng thương cho nên Cố Vệ Quốc vẫn luôn cực kỳ tin tưởng Kiều Dẫn Đệ.
Không nghĩ tới thế mà cô ta lại lén anh ta lặng lẽ giấu đồng hồ cho riêng mình.
Hậu quả của việc này đáng sợ biết bao nhiêu, nhỡ đâu cô ta để lộ đồng hồ ra, bản thân cô ta chạy không thoát, tất cả mọi người trong nhà họ Cố ở ngõ Nam Chi chạy không thoát, mà đứng mũi chịu sào chính là Linh Đan Đường, bởi vì nó hiên ngang chói lọi ở ngay đó.
Trương Tử Cường chỉ cần tìm một người phóng hỏa, Linh Đan Đường sẽ không còn nữa.
Cố Vệ Quốc chỉ muốn phát tài không muốn hại người, mọi chuyện cũng làm rất cẩn thận.
Ai biết chị họ lại suýt nữa rước họa diệt thân vào cho anh ta, giờ phút này anh ta thậm chí còn nảy sinh sát ý, muốn g.i.ế.c người.
Nhưng Kiều Dẫn Đệ bỗng trợn tròn hai mắt, ngón tay chỉ ra cửa sổ.