Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Đã là 11 giờ đêm, đi ra từ nhà Lưu Bách Cường một đường đi đến cửa nhà mình, Lâm Bạch Thanh đột nhiên nhớ tới cô đã không ở trong căn nhà này mấy tháng, có lẽ chuột bọ đã sống thành đàn nên đi đến dược đường lấy ít thuốc.

Lâm Bạch Thanh vẫn thường đi khám vào ban đêm, cũng có ở lại đây, cô có ý thức giữ trật tự công cộng, bước chân nhẹ tênh, hơn nữa bức tường xung quanh dược đường đã được dỡ xuống nên không cần mở cửa cũng có thể đi thẳng đến sân trước.

Nhưng vừa mới đi vào đã nghe thấy một giọng nói vang lên trong dược đường: “Cái này có được thật không, Vệ Quốc, em không gạt chị đấy chứ?”

“Lấy ra nhanh lên, ngày mai công trường bắt đầu thi công buổi tối sẽ có người canh giữ, em không tiện cất đồ ở đây nữa.” Lâm Bạch Thanh rùng mình, nửa đêm rồi nhưng cô quá quen thuộc với giọng nói này, là Cố Vệ Quốc.

“Chị vẫn thấy lo lắng…” Đây là giọng của Kiều Dẫn Đệ.

Giọng của Cố Vệ Quốc nghèn nghẹn, nghe như là dưới mặt đất, anh ta nói: “Chị họ, em tôi đã đưa chị đến tận đây rồi mà chị vẫn không chịu tin em, quá không nghĩa khí rồi đấy, mau lên!”

“Đời này chị chỉ tin tưởng em, nhưng đây là chỗ của Lâm Bạch Thanh đó.” Kiều Dẫn Đệ khóc hu hu.

Thời buổi này nếu xảy ra quan hệ trong nhà khách công an có thể phá cửa mà vào bất cứ lúc nào, Kiều Mạch Tuệ lại phản đối chuyện Kiều Dẫn Đệ và Cố Vệ Quốc ở bên nhau, Lâm Bạch Thanh đoán hai người đói khát khó nhịn, chạy đến Linh Đan Đường làm mấy chuyện bậy bạ, dù sao Cố Vệ Quốc cũng đã thối nát quá rồi, cô không muốn bắt gian làm gì, chỉ là ngại ghê tởm sợ bọn họ làm ô uế dược đường của cô, cố ý bước mạnh hơn hòng dọa cho cặp đôi không biết xấu hổ kia chạy mất.

Quả nhiên, sau khi tiếng bước chân nặng nề của cô vang lên, trong tòa nhà không còn âm thanh nào nữa, cô thấy có một bóng đen đi ra từ cửa sổ, đi về phía vườn dâu.

Lâm Bạch Thanh đang yên lặng chờ đôi không biết xấu hổ này trốn chạy, nhưng chỉ nghe thấy giọng của Cố Vệ Quốc vang lên: “Trước cứ đến nhà khách chờ em, chị họ, chị đừng có mà chơi em.”

Lâm Bạch Thanh cảm thấy lời anh ta nói có hàm ý khác, cô chợt nghĩ đến cái gì đó rồi vội vàng chạy ra ngoài đường cái

Lập tức nhìn thấy Kiều Dẫn Đệ chạy từ trong vườn dâu ra.

Dưới ánh đèn đường, cô ta xách một cái túi da lớn màu nâu, hơn nữa hình như cái túi kia còn rất nặng, trông cô ta xách đến là lao lực.

Nhà khách ở ngay đối diện đường cái, Kiều Dẫn Đệ vừa đi vừa nhấc cái túi lên cao, nâng lên đến bụng rồi dùng quần áo che lại, chầm chậm đi vào nhà khách.

Bây giờ là 12 giờ, đã rất khuya rồi, bảo vệ của nhà khách tìm chìa khóa phòng để Kiều Dẫn Đệ đi vào.

Lâm Bạch Thanh thấy có cái gì đó không đúng, đúng lúc này Cố Vệ Quốc cũng đi ra từ trong ngõ nhỏ, cô trốn ra phía sau một cái cây theo bản năng, lại nhìn thấy Cố Vệ Quốc một đường chạy như bay về phía nhà khách, vừa đến nơi liền trèo tường.

Nhìn thấy anh ta trèo tường, Lâm Bạch Thanh đứng ở xa ném một viên đá, khiến cho bảo vệ cửa đang gật gù tỉnh giấc.

Bảo vệ cửa nghe thấy tiếng loạt soạt trên đầu, ngẩng đầu lên nhìn nói: “Ấy ấy ấy, cậu làm gì thế?”

Đúng là xui xẻo, Cố Vệ Quốc đành phải nhảy xuống đất nói: “Tôi lên tầng tìm chị họ của tôi có chút việc.”

Ông bảo vệ cửa nói: “Đưa chứng minh thư và giấy giới thiệu đây cho tôi, không có thì không được vào, nếu cậu còn trèo tường nữa là tôi báo công an đấy.”

Cố Vệ Quốc không mang cả hai thứ đấy, nói: “Được rồi được rồi, cho tôi một phòng đi.”

“Xin lỗi, chúng tôi hết phòng trống rồi.” Người phục vụ ngáp một cái đứng lên.

Cố Vệ Quốc vỗ ngực: “Ông đây là Cố Vệ Quốc, nổi danh cả khu này, mau để tôi lên tầng.”

“Tôi biết cậu là Cố Vệ Quốc nên mới ngăn cản cậu, hai ngày nay công an đang truy tìm gắt gao kia kìa.” Bảo vệ cửa nói.

Cố Vệ Quốc tức giận dậm chân: “Mẹ nó ông mới bị truy bắt, ông đây có chuyện quan trọng.”

Lúc đầu Lâm Bạch Thanh không nghĩ ra, nhưng giờ phút này lại bừng tỉnh đại ngộ, hai người bọn họ không phải đang yêu đương vụng trộm, trải qua nửa tháng dài lâu tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được đồng hồ Rolex vàng, cái túi lớn trong tay Kiều Dẫn Đệ vừa rồi kia chính là đồng hồ vàng.

Trương Tử Cường là một tên côn đồ, ai trộm đồng hồ của anh ta khi về anh ta sẽ lấy mạng người đó. Công an cũng đang điều động lực lượng truy tìm đồng hồ khắp nơi, hai người họ tìm được đồng hồ đương nhiên không dám để lộ ra, cho nên mới phải tìm một nơi an toàn giấu đồng hồ đi.

Mà vì sao bọn họ lại xuất hiện ở Linh Đan Đường, bởi vì trong nhà kho của Linh Đan Đường có một lỗ thông gió được xây dựng cực kỳ ảo diệu, vừa thoáng khí lại vừa chống ẩm, ngoài người lớn nhà họ Cố ra thì không ai biết được, Cố Minh có đồ gì đáng giá không tiện nhập kho cũng sẽ thuận tay bỏ vào đó.

Chỗ kia dùng để giấu đồng hồ đúng là không thể tốt hơn.

Bảo sao hai người họ trông còn hưng phấn hơn cả yêu đương vụng trộm.

Quả nhiên là một chuyện vô cùng kích thích, đồng hồ Rolex vàng, một túi to, quả là tài phú mà!

Advertisement
';
Advertisement