Làm mẹ không một ai không muốn con trai mình tốt đẹp, cho nên Kiều Mạch Tuệ cực kỳ ủng hộ chuyện mỗi ngày Cố Vệ Quốc đều đi tìm phân, chính là muốn con trai có thể lấy được Linh Đan Đường, kết quả tìm phân không công, cũng không lấy được Linh Đan Đường, hơn nữa Cố Vệ Quốc còn biến thành loại người thối tha trong lòng người lớn, đương nhiên là Kiều Mạch Tuệ tức muốn chết.
Bà ta chỉ hận không thể tìm cái gai trong lòng là Lâm Bạch Thanh để đánh nhau một trận, nhưng tính cách cô gái này rất gian trá, luôn luôn cười tủm tỉm, rõ ràng đã chơi con bà ta một vố mà Kiều Mạch Tuệ còn không tìm ra nổi lý do để cãi nhau với cô.
Trợn trắng mắt lên, bà ta nói: “Chắc lại đi tìm phân giúp cô rồi, nó cũng chỉ được có thế, đi tìm phân cho người ta còn bị người ta ghét bỏ, xứng đáng.”
Biết ngay thế nào bà ta cũng sẽ nói như vậy. Lâm Bạch Thanh định đi lại quay đầu lại, không nhịn được khuyên bảo: “Hút thuốc ít thôi.”
Kiều Mạch Tuệ nghe vào tai, đây chính là cơ hội cãi nhau chứ còn gì nữa, ôm cánh tay đứng lên: “Cô là cái thá gì mà đi quản bà đây hút thuốc?”
“Vậy hút nhiều lên, cứ hút như thế rồi sẽ bị ung thư phổi, thế cũng được.” Lâm Bạch Thanh nói xong liền mặc kệ Kiều Mạch Tuệ đang liên mồm phía sau, xoay người đi mất.
Đời trước Kiều Mạch Tuệ c.h.ế.t do bị ung thư phổi.
Lâm Bạch Thanh vẫn luôn khuyên nhủ, thấy bà ta hút thuốc liền dụ dỗ rồi lấy đi, mỗi ngày đều rình mò trong nhà lục thuốc, đốt thuốc, nhưng Kiều Mạch Tuệ lại luôn có thuốc mà hút, còn nói mình bị Lâm Bạch Thanh quản rất là phiền, động một chút là nói cái gì mà con trai hèn nhát bà đây cũng hèn nhát.
Ý chính là bà ta và Cố Vệ Quốc phải chịu uất ức vì Linh Đan Đường, không thể cấm đoán bà ta.
Lâm Bạch Thanh chỉ cần bà ta không quấy rầy đến công việc của cô thì lời bà ta nói cô chỉ xem như như gió thoảng bên tai.
Làm bác sĩ, cô thật lòng hy vọng Kiều Mạch Tuệ có thể khỏe mạnh, có thể sống lâu một chút.
Cũng thấy rất buồn bực, cô đã trông nom kỹ như vậy rồi mà sao Kiều Mạch Tuệ lại vẫn hút đến độ bị ung thư phổi.
Bây giờ mới biết, mỗi ngày đều có Kiều Dẫn Đệ lặng lẽ đưa thuốc cho bà ta.
Lưu Bách Cường và hai đàn em đang xem uống rượu đánh nhau, thấy Lâm Bạch Thanh đi vào vội đuổi hai đàn em đi để cô ngồi xuống: “Bác sĩ Tiểu Lâm, khách ít đến khách ít đến.”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Mấy ngày nay Cố Vệ Quốc làm gì, hôm nay làm gì?”
Lưu Bách Cường nói: “Mấy ngày trước vẫn luôn tìm… cái đó giúp cô, nhưng cuối cùng chẳng phải cô không cần cái đó sao?”
Ý bảo Lâm Bạch Thanh ngồi xuống, vỗ n.g.ự.c nói: “Tôi mạn phép nói một câu thật lòng nhé, tuy đối tượng kia của cô rất tuấn tú nhưng chắc chắn không bằng Cố Vệ Quốc, anh Vệ Quốc của tôi là một người rất tốt đó, chẳng những cần mẫn, hơn nữa tâm địa còn cực kỳ thiện lương, mấy ngày hôm trước có một ông lão tới khám bệnh lại gặp đúng lúc tôi không mở cửa, anh ấy thấy đáng thương liền tự mình đỡ vào trong nhà ngồi, cô nói xem trên phương diện kính già yêu trẻ ai có thể so được với anh Vệ Quốc của tôi!”
Tuy Cố Vệ Quốc giảo hoạt, nhưng cũng thực sự thật lòng nhiệt tình. Đặc biệt là khi nhìn thấy những người nghèo khổ, đáng thương, nếu có thể giúp chắc chắn sẽ giúp một phen, ra vào câu lạc bộ đêm, cho những đào hát trong kia bao nhiêu cũng sẽ cho người ăn xin trước cửa bấy nhiêu.
“Đúng đúng, đối tượng kia của cô không không phù hợp lắm đâu, tôi nghe người ta nói là rất quái dị, bác sĩ Tiểu Lâm, lần này không tính, chúng ta chọn lại một lần nữa đi, chọn anh Vệ Quốc nhà chúng ta.” Một đàn em nói, đồng thời còn đưa một điếu thuốc tới: “Hút một điếu không?”
Lâm Bạch Thanh biết mấy tên này nói giúp là vì Cố Vệ Quốc thua, không cam lòng, đang thuyết phục thay anh ta.
Lười biếng nghe xong, đang chuẩn bị đi thì một đàn em nói: “Không đúng không đúng, hình như ông lão kia là họ hàng của anh Vệ Quốc, có đưa theo tình tới.” Tình, trong tục ngữ của Đông Hải chính là lễ vật.
“Cái gì mà họ hàng hay không họ hàng, tao đã hỏi anh Vệ Quốc rồi, anh ấy nói chỉ là một ông lão không quen biết mà thôi, tao đang nói chuyện với bác sĩ Tiểu Lâm đấy, mày đừng có mà xen mồm vào.” Lưu Bách Cường vội vàng châm trà tìm d.a.o muốn bổ dưa hấu, tức giận trừng mắt liếc nhìn tên đàn em kia một cái, lại hỏi Lâm Bạch Thanh: “Hôn sự kia của cô đã xác định rồi sao, không thể thay đổi được à?”
Muốn nói chuyện hẳn hoi với mấy tên lưu manh say xỉn này là phải thật nghiêm túc.
Lâm Bạch Thanh bắt lấy con d.a.o trong tay Lưu Bách Cường: “Đừng có nói lan man nữa, hôm nay anh ta làm gì?”
“Chắc là vẫn tìm phân thôi, gần đây anh ấy rất bận, không phải vẫn đi tìm cái thứ đó sao?” Lưu Bách Cường nói.
Kiếp trước trong khoảng thời gian này Cố Vệ Quốc đang tìm đồng hồ, kiếp này ngoài mặt anh ta nói là tìm thuốc nhưng thật ra chưa bao giờ từ bỏ Rolex, Lâm Bạch Thanh thầm nghĩ chẳng lẽ trên đường anh ta tìm đồng hồ về nghe được tin tức của kim châm?