Đảo mắt xung quanh, đột nhiên Lâm Bạch Thanh phát hiện ra một nơi rất tốt, hơn nữa chắc chắn Cố Vệ Quốc không phát hiện ra được, sợ đêm dài lắm mộng, cô cũng không dám trì hoãn, sau khi giấu kỹ đồng hồ rồi mới lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau đột nhiên bị một tiếng kêu bén nhọn làm cho bừng tỉnh, Lâm Bạch Thanh khiếp sợ, ra cửa thấy Chiêu Đệ vừa mới tan ca đêm về nhà đang nhìn dáo dác con ngõ bên kia, cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hàng xóm đối diện nhà cũ họ Tề, gọi là bác gái Tề nói: “Cháu đi xem đi, hình như nhà của Cố Vệ Quốc đang có chuyện.”
Tối hôm qua cô lấy đồng hồ đi, Lâm Bạch Thanh sợ xảy ra án mạng nên cũng vội vàng chạy sang bên kia.
Lưu Bách Cường vừa hay đón cô: “Bác sĩ Tiểu Lâm, hình như chị họ của Vệ Quốc tự sát, nghe nói là uống thuốc ngủ.”
Lâm Bạch Thanh đi qua đi vừa nhìn liền thấy Cố Vệ Quốc bế Kiều Dẫn Đệ đang bụm mặt, bên chân đúng là rơi vãi rất nhiều thuốc và cả một lọ thuốc ngủ lăn lóc, mặt Kiều Dẫn Đệ đầy nước mắt, hai mắt nhắm nghiền.
Xem ra tối hôm qua sau khi mất đồng hồ hai người đã cãi nhau một hồi, Kiều Dẫn Đệ còn tự sát.
Từ khía cạnh nào đó thì đây chính là do cô làm hại, Lâm Bạch Thanh vội vàng đi qua bắt mạch, nhưng vừa bắt liền phát hiện mạch đập của Kiều Dẫn Đệ rất bình thường.
Lưu Bách Cường còn sốt ruột hơn cả Cố Vệ Quốc, thấy Lâm Bạch Thanh chần chờ thì vội hỏi: “Bác sĩ Tiểu Lâm, có thể cứu được không, hay là đưa đi bệnh viện?”
Lâm Bạch Thanh chần chờ là bởi vì mạch đập của Kiều Dẫn Đệ rất bình thường, chứng minh rằng cô ta không uống quá nhiều thuốc ngủ.
Nhưng làm bác sĩ không cần phải giải thích tất cả mọi chuyện, cũng cố gắng không can thiệp cáo chuyện của người khác, Lâm Bạch Thanh buông tay nói: “Không cứu được.”
Cố Vệ Quốc vừa nghe thấy Lâm Bạch Thanh nói không cứu được liền nói với Lưu Bách Cường: “Cậu đến đây đưa chị họ tôi đến bệnh viện đi.”
“Cùng đi đi.” Lưu Bách Cường nói.
Cố Vệ Quốc vỗ vỗ mặt của Kiều Dẫn Đệ nói: “Chị họ, chị đến bệnh viện trước đi, chờ tôi bận xong sẽ đến thăm chị.”
Chị họ thâm tình tự sát trước cửa mà anh ta còn không quên quan tâm đến Lâm Bạch Thanh một phen: “Thanh Thanh, làm phiền em chuyến này rồi, mau quay về ngủ bù đi, chị họ anh chỉ xảy ra chút chuyện, đến bệnh viện giải quyết là được.”
Nhìn thấy cảnh này Lâm Bạch Thanh còn rất cảm động, cũng biết Cố Vệ Quốc rất yêu Kiều Dẫn Đệ, sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu nên quay về nhà, Chiêu Đệ đang ôm bó hoa hồng ngửi, hỏi: “Chị, cô gái kia sao rồi, sẽ không c.h.ế.t đấy chứ?”
Cùng lắm là Kiều Dẫn Đệ uống hai viên thuốc ngủ, ngủ một giấc mà thôi.
Nhưng điều làm cho Lâm Bạch Thanh kinh ngạc là kiếp trước hẳn Kiều Dẫn Đệ là người mà Cố Vệ Quốc yêu nhất, cũng là người phụ nữ anh ta tin tưởng nhất, tin tưởng đến mức sau khi hai người ly hôn anh ta lập tức chuyển giao toàn bộ quyền điều hành tài chính của Linh Đan Đường sang cho Kiều Dẫn Đệ.
Cũng bởi vì nằm trong tay Kiều Dẫn Đệ cho nên Linh Đan Đường từ dược phẩm đến chữa bệnh đều xuống dốc không phanh.
Nếu cô tình nhân n.g.ự.c khủng m.ô.n.g cong kia đang giở trò, Lâm Bạch Thanh không thấy kinh ngạc chút nào.
Nhưng Kiều Dẫn Đệ nhìn bụ bẫm, ngây thơ, còn lớn hơn Cố Vệ Quốc ba tuổi vừa lén Cố Vệ Quốc giấu đồng hồ, lại vừa làm bộ uống thuốc ngủ tìm chết.
Là trà xanh chất lượng cao, Lâm Bạch Thanh phát hiện cô ta rất tâm cơ.
Cô ta lừa cho Cố Vệ Quốc xoay mòng mòng.
Đương nhiên, chỉ cần cô ta và Cố Vệ Quốc không trêu chọc cô, không cần biết cô ta có tâm cơ hay không, Lâm Bạch Thanh không thèm để ý.
Thấy Chiêu Đệ ôm một bó hoa hồng, cô khẽ ngửi: “Thơm quá đi, hoa ở đâu ra thế?”
Chiêu Đệ nói: “Được đặt ngay trước cửa nhà chúng ta đó.”
Lâm Bạch Thanh kinh ngạc, thầm nói hỏng rồi, hình như đêm qua cô đã nhìn thấy Cố Bồi ở ngoài cửa.
Cho nên cô chỉ nói một câu khách sáo mà anh lại làm thật, còn cầm hoa chạy đến muốn ở chung với cô, kết quả đến rồi lại phải đứng ngoài cửa cả đêm, cô khóa trái cửa cho người ta leo cây?
Ép người ta kết hôn đã không biết xấu hổ rồi lại còn cho người ta leo cây, chắc chắn là Cố Bồi sẽ tức giận rồi.
Kiếp trước cuộc sống hôn nhân với Lâm Bạch Thanh chỉ là để đối phó, kiếp này cũng sẽ như vậy.
Thậm chí cô còn không ngại phí công nuôi thêm một người chồng, để người kia làm sâu gạo cũng được, chỉ cần không tâm cơ hại cô như Cố Vệ Quốc là được.
Cô cũng không phải là người quá thẹn thùng, đúng lúc dược đường có điện thoại liền vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện, chủ động hẹn Cố Bồi buổi tối cùng ăn cơm, chuẩn bị nhận tội với anh.
Nhưng điện thoại trong văn phòng anh vang lên hồi lâu cũng không có người nhận.