Hôm nay Lâm Bạch Thanh mặc chiếc váy trắng do cô tự may, không có cổ tay áo, cho nên toàn bộ cánh tay đều bị lộ ra bên ngoài.
Cánh tay của cô đẹp vô cùng, không phải là cánh tay có cơ bắp do luyện tập nhưng cũng chẳng phải là gầy đến mức da bọc xương, mà đó là một vẻ đẹp chỉ có thể dùng hai từ đồng đều để hình dung, cánh tay vừa mảnh khảnh lại vừa tròn trịa, hơn nữa còn rất trắng.
Nhưng dường như cô không để ý đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống như anh, giống như lúc này rõ ràng là chiếc ô có thể che hết toàn bộ cánh tay, thế nhưng cô nhất quyết để một nửa lộ ra bên ngoài, Cố Bồi thấy vậy liền vươn tay ra kéo tay cô lại.
Cô hoàn toàn không quen kiểu thân mật như vậy, có chút tránh né: “Đợi chút đã, một lúc nữa sẽ có kịch hay để xem rồi.”
Hôm nay Triệu Tĩnh không có khách vì vậy cứ nhìn đăm đăm ra bên ngoài, cô ấy không hiểu sao càng nhìn người đàn ông mà Lâm Bạch Thanh chọn lại càng thấy kỳ quá khó hiểu.
Trời cũng chẳng đổ mưa, thế mà anh ta cứ kiên quyết phải che ô cho Lâm Bạch Thanh, hơn nữa ánh mắt cũng chỉ dán chặt lên người cô, dường như chưa từng dịch chuyển ra chỗ khác. Ánh mắt ấy đang muốn nói điều gì cơ chứ, ở độ tuổi còn trẻ như vậy, thế mà ánh mắt của anh ta lại chẳng khác gì một người mẹ già đang chăm chú nhìn đứa con của mình.
Thật ra đây cũng là cảm giác nghẹt thở mà Lâm Bạch Thanh từng nói.
Cái gọi là “chăm sóc” mà Cố Bồi từng nói, đôi khi lại trở thành một loại cảm giác khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Có lẽ anh sẽ cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng là Cố Hoài Thượng đã lấy trộm bức thư pháp, cô lại cố tình đổ hết mọi việc nên người Cố Vệ Quốc, thế nhưng khi tiếp xúc với người khác, anh cũng rất có giới hạn, chỉ cần cảm thấy đối phương không muốn nói thì sẽ không hỏi nhiều nữa.
Cố Vệ Quốc muốn đến nhà cũ thì phải đi qua con hẻm ở chỗ Linh Đan Đường.
Anh ta là người châm ngòi, cũng là người gieo mầm cho chuyện này, anh ta cũng đang đợi một câu trả lời, đợi một câu trả lời rằng Cố Bồi sẽ không đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Thế nhưng chưa kịp đợi được câu trả lời thì người cùng một chiến tuyến với anh ta: Cố Hoài Thượng: lại quay sang vu oan cho anh ta.
Cố Vệ Quốc là người có con mắt nông cạn như vậy sao? Trong giấc mơ, anh ta là một người tay không dựng được cơ đồ, trong két sắt chất đầy tiền, thứ anh ta muốn kiếm là tiền, thật nhiều tiền, sao có thể để ý đến mấy bức tranh thư pháp rách kia được.
Anh ta rất tức giận, còn không thèm chào hỏi chú thím vừa mới lên chức của mình, cứ thế hậm hực bỏ đi.
Nhà của Cố Hoài Thượng cách đây không xa lắm, Cố Ngao Cương lại đi xe buýt đến, có lẽ cũng sắp đến nơi rồi.
Lâm Bạch Thanh nhìn thấy Cố Vệ Quốc đã đi vào trong con hẻm, cuống cuồng nói: “Đi thôi chú nhỏ, chúng ta cùng đi xem kịch hay.”
Cố Bồi cau mày, cô lại gọi anh là chú nhỏ rồi.
Cố Vệ Quốc không những không ngu ngốc, hơn nữa dựa vào sự xảo quyệt của mình, anh ta biết rõ Cố Hoài Thượng giấu đồ ở đâu, vừa mới bước chân vào cửa liền nói: “Chú Hoài Thượng, nghe nói chú đang nghi ngờ cháu trộm bức thư pháp nhà mình?”
Lúc này Cố Hoài Thượng chỉ có thể kiên quyết khẳng định: “Vệ Quốc, không có gì phải ngại cả, chú biết cháu đang thiếu tiền, vài bức tranh thư pháp đúng không, nếu như cháu vẫn chưa làm gì thì mang ngay về đây, còn nếu đã bán đi rồi thì chú sẽ đền tiền giúp cháu vậy.”
Cố Vệ Quốc cười lạnh: “Được thôi, vậy chúng ta tính thử nhé, chú nghĩ bức thư pháp đó sẽ bán được bao nhiêu tiền?”
“Chú biết cháu nghèo, cuộc sống rất khó khăn, để chú truyền nói lại với người lớn trong nhà xem sao, có lẽ cũng được hai nghìn đồng đấy.” Cố Hoài Thượng nói.
Cố Vệ Quốc cười khẩy, nghiến răng nói: “Hai nghìn đồng cũng quá ít rồi đấy, theo cháu thấy, tính chất của việc trộm đi tranh thư pháp này còn tồi tệ hơn rất nhiều so với việc đổi mấy con dế mèn với nhau, chỗ tranh đó ít nhất cũng phải ba nghìn đồng, chúng ta nên báo cảnh sát thì hơn, ai trộm thì người đó phải ngồi tù.”
Cố Hoài Thượng có hơi sợ hãi: “Cũng chỉ được mấy nghìn đồng thôi, không đến mức đó đâu.”
“Nếu giá trị của những đồ bị trộm vượt quá ba nghìn đồng thì phải ngồi tù, vậy nên cháu rất ủng hộ việc xử lý bằng cách báo án.” Cố Vệ Quốc nói.
Cố Hoài Thượng nhìn ánh mắt cay nghiệt của người cháu, đột nhiên cảm thấy rất chột dạ.
Lúc này, ông Ba vừa hay thấy Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh đi vào nhà, liền nói: “Tiểu Bồi, cháu đi báo án đi.”
Bình thường trong nhà cũng xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên có vụ ăn trộm như thế này, việc như vậy đương nhiên là phải phải báo cảnh sát.