“Không, không cần đâu, bây giờ cháu sẽ đi báo án, cứ để cháu đi là được.” Cố Hoài Thượng vội vàng nói.
Đột nhiên ông ta nhớ ra, Cố Vệ Quốc đã được thấy chỗ ông ta thường hay cất giữ bảo vật, ông ta cũng hiểu rằng Cố Vệ Quốc đang đào một cái hố cho mình chui vào, vậy nên lại càng muốn chạy đi để di chuyển đồ đạc.
Nhưng một người thông minh như Cố Vệ Quốc đã biết ai là người lấy trộm bức thư pháp kia từ lâu rồi, anh em dưới trướng của anh ta rất đông, sao có thể đi nước cờ mà mình chưa chắc chắn cơ chứ?
Anh ta duỗi tay kéo Cố Hoài Thượng lại, nói: “Cháu đã báo án rồi, công an sẽ tới ngay thôi.”
“Vệ Quốc, cháu nói thế là có ý gì? Có phải cháu đang nghi ngờ chú lấy trộm đồ đúng không? Cháu bỏ chú ra ngay, chiều nay chú còn có tiết nữa.” Cố Hoài Thượng gỡ tay anh ta ra, quay người định chạy đi, Cố Vệ Quốc lại kéo ông ta lại: “Đm chú đang có tật giật mình đấy à?”
Báo án cũng có nghĩa là phải lục soát để truy tìm chứng cứ, vậy nên Cố Hoài Thượng mới càng phải chạy, dùng hết sức để tách ra khỏi Cố Vệ Quốc, ông ta chạy ra phía cửa nhà, Cố Vệ Quốc cũng không phải loại tốt đẹp gì, giơ chân ra ngáng đường ông ta làm cho Cố Hoài Thượng loạng choạng lảo đảo đ.â.m vào người của Cố Bồi, lôi lôi kéo kéo làm chiếc túi trong tay Cố Bồi rơi xuống mặt đất, vang lên tiếng lạch cạch của cốc cà phê.
Đúng vào lúc này, mẹ con Cố Ngao Cương bước vào nhà, hơn nữa trên tay còn cầm theo mấy cuộn thư pháp đến.
Cố Ngao Cương thấy cha mình đang ngã trên đất liền nói: “Cha, sao cha lại ngã ra thế này, nào, để con đỡ cha dậy.”
Lục Uẩn ôm cuộn tranh, nói: “Đây là đồ mà ông cần đúng không, chúng tôi mang nó đến cho ông đây này.”
Lâm Bạch Thanh quay đầu nhìn Cố Bồi, anh mua cho cô rất nhiều những vật dụng hàng ngày, thế nhưng tất cả đều đã bị Cố Hoài Thượng làm đổ ra hết rồi, lúc này còn đang cúi người nhặt.
Hai ông lão đứng dưới mái hiên nhìn xuống, hóa ra công an mà Cố Vệ Quốc gọi là Cố Hoài Lễ, ngoài ra còn có thêm một vị công an khác, lúc này trong sân có rất nhiều người, tất cả đều đang nhìn vào cuộn tranh của trong tay của Lục Uẩn, một to hai nhỏ, bốn cuộn phẳng, giống y hệt cuộn tranh treo trong nhà chính.
Một ngày nắng đẹp, thật hay cho cảnh tượng vừa ăn cắp vừa la làng này.
Không nói đến hai ông cụ đang ngạc nhiên đến mức ngây ra kia, bản thân Cố Hoài Thượng: một người không biết xấu hổ: cũng đang đứng đực ra đó.
Trong lòng ông ta thầm nghĩ, sao Cố Vệ Quốc lại có thể nhanh đến như vậy, không những mang được bức tranh đến đây, mà còn bảo cả con trai của ông ta mang đến tận đây?
Thế nhưng Cố Ngao Cương đã mở cuộn tranh đó ra: “Cha, đây có phải là bức tranh thư pháp mà cha và anh Vệ Quốc cần hay không?”
Cố Vệ Quốc như được thần linh giúp đỡ, vốn đang định dạy cho Cố Hoài Thượng một bài học, nào ngờ lúc này lại vô tình nhìn qua Cố Bồi, anh ta liền ngây ra. Bởi vì anh ta nhìn thấy Cố Bồi đang cúi nhặt một đống đồ dưỡng da như sữa rửa mặt, lược chải đầu,…
Sau đó, thật sự là một chuyện rất đáng kinh ngạc, khiến con mắt của Cố Vệ Quốc gần như đã rơi ra ngoài.
Bởi vì chính mắt anh ta đã nhìn thấy, Cố Bồi cầm lấy một gói băng vệ sinh: thứ đồ mà con gái dùng trong kỳ kinh nguyệt kia.
Đó là đồ của con gái, là thứ mà đàn ông sẽ không cầm vào.
Cố Bồi không những cầm nó lên mà còn phủi cho thật sạch rồi mới bỏ vào trong túi của mình.
Anh đang mặc quân phục, nước da trắng trẻo, chiều cao 1m8, một người đàn ông như thế, lại có thể nhặt một gói băng vệ sinh lên một cách bình thản hệt như đang làm một việc vô cùng bình thường.
Đó hẳn là đồ của Lâm Bạch Thanh, vậy mà một người đàn ông như anh lại có thể cầm thứ đồ đó một cách tự nhiên và thản nhiên đến vậy?
Cố Vệ Quốc có chút chậm hiểu trong chuyện này, đến tận bây giờ anh ta mới rõ, Cố Bồi không những chấp nhận hôn sự, hơn nữa đã lên kế hoạch cho cuộc sống sau này, vốn dĩ từ lâu anh ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Càng thất vọng lại càng thêm tức giận, thấy Cố Hoài Thượng đang đứng dậy, anh ta hơi khuỵu gối xuống, túm lấy cổ Cố Hoài Thượng nói: “Chú Hoài Thượng, chúng ta đã nói rõ với nhau rồi ai trộm thư pháp, người đó phải ngồi tù!”
“Ngao Cương, mày là sinh viên xuất sắc du học ở nước ngoài đấy, giờ thì nhìn mà xem, cha mày, lại chính là một tên trộm trong chính căn nhà của mình (1) !” Anh ta lại nói.
(1)
(1) Rận nhiều thì không ngứa, nợ nhiều thì không lo: ý chỉ nếu gặp phải quá nhiều chuyện thì lại cảm thấy chẳng lo lắng gì.
(1) Rận nhiều thì không ngứa, nợ nhiều thì không lo: ý chỉ nếu gặp phải quá nhiều chuyện thì lại cảm thấy chẳng lo lắng gì.