Hôm nay có người vào Linh Đan Đường, nhiệm vụ chính của Lâm Bạch Thanh chính là trông chừng việc sửa chữa ở đó, vừa hay cũng là để xử lý sạch sẽ chuyện ở nhà họ Cố, cô cứ nghĩ rằng Cố Bồi sẽ hỏi mình, còn đang mải nghĩ xem nên giải thích chuyện bức tranh kia với anh như thế nào thì đã nghe Cố Bồi nói: “Hôm nay cháu không dùng đồ dưỡng da.”
Lâm Bạch Thanh vô thức chạm vào má mình: “Cháu quên mất.”
Hôm nay cô dậy quá sớm, Cố Quyên vừa gọi đã quên ngay.
Cố Bồi nói: “ Lọ kem dưỡng da dành cho trẻ em mà cháu đang dùng không tốt chút nào, tôi đã mua cho cháu loại kem dưỡng da có chứa thành phần là sữa tươi rồi, loại này dưỡng ẩm tốt hơn mà cũng phù hợp với da của cháu nữa, còn có vài sản phẩm khác cũng không được tốt cho lắm, hôm qua sau khi tan làm tôi đã mua cho cháu vài loại tốt hơn, lát nữa sẽ đưa cho cháu. Về vấn đề chỗ ở, tôi đã xem qua giường của cháu, cũng không được tốt cho lắm…”
Triệu Tĩnh đang lững thững ở bên đường, trùng hợp nghe thấy thế liền bắt đầu nói: “Ái chà, cũng được người ta mua đồ mỹ phẩm cho rồi cơ đấy.”
Lâm Bạch Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện thu mua, liền nói: “Chị Triệu, ngày mai em tới ký hợp đồng nhé. Mình tạm ký hợp đồng rồi em đưa cho chị trước nửa số tiền, đợi sau khi em đến Cục quản lý nhà ở để sang tên thì em sẽ gửi cho chị nốt một nửa còn lại.”
Triệu Tĩnh vừa nghe thấy mình sắp lấy được tiền thì nói ngay: “Chúng ta là ai với ai cơ chứ, em cứ đưa tiền cho chị trước, còn mảnh đất đó lúc nào sang tên cũng được mà, thứ tư là hạn cuối cùng nộp tiền nhé, chị cũng đang cần gấp.”
Lâm Bạch Thanh cũng muốn giúp Triệu Tĩnh, hơn nữa tiền cũng đang ở ngay trong chiếc balo cô đang đeo, cô vô thức chạm tay vào chiếc túi sau lưng, nhưng lúc này Cố Bồi đã ngăn cô lại: “Chị Triệu, mua nhà là giao dịch lớn, cần phải ký hợp đồng xong mới có thể trả tiền được.”
Triệu Tĩnh cứng họng, bình thường cô ấy vẫn thấy người chú nhỏ này của Lâm Bạch Thanh, thế nhưng chưa từng nói chuyện cùng anh ta bao giờ, nhìn anh nước da trắng trẻo, hương thơm đầy người còn nghĩ rằng đây là một người tốt, ai ngờ vừa mở miệng nói chuyện lại khó nghe như thế này.
Triệu Tĩnh vẫn nóng lòng muốn lấy được tiền, còn đang định khuyên Lâm Bạch Thanh tiếp, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì Cố Bồi đã quay sang nói với Lâm Bạch Thanh: “Hôm nay cháu chưa bôi kem chống nắng, bây giờ cũng hơi nắng rồi, vào trong bóng râm đứng tạm một lúc đi.”
Triệu Tĩnh nghe xong thấy rất buồn cười: “Anh sợ cô ấy bị cháy nắng à, anh không biết cái cô Bạch Thanh này càng phơi nắng thì càng trắng ra ấy chứ.”
Thế nhưng mấy hôm trước có qua chỗ ở của cô, căn bản là cũng đã hiểu được đại khái tình hình của cô rồi.
Anh là một bác sĩ nên anh hiểu điều này rõ nhất, da của Lâm Bạch Thanh không thể phơi nắng, bởi nếu bị cháy nắng thì khả năng ung thư da là rất cao. Cô gần như giống với các cô gái ở Trung Quốc, không có thói quen bôi kem chống nắng, vì vậy mà khả năng mắc ung thư da càng cao.
Đương nhiên anh sẽ không nói chuyện với Triệu Tĩnh, nhìn Lâm Bạch Thanh đã đứng vào chỗ râm mát, lại cảm thấy có chút không đúng, bởi đó vừa vặn lại đối diện với công trường đang phá dỡ, rất nhiều bụi bặm.
Cố Bồi nghĩ một lúc, vừa hay trên xe cũng có ô, hơn nữa còn là ô anh mang từ nước ngoài về, có thêm một lớp phủ chống tia cực tím, vì vậy anh dứt khoát lấy nó ra, lại ra hiệu cho Lâm Bạch Thanh đang đứng ở dưới ánh nắng kia, đưa cho cô che.
Triệu Tĩnh vẫn muốn lấy được tiền sớm, vẫn tiếp tục nói: “Hay là lên nhà chị ngồi nhé, chúng ta nói chuyện một lúc, Bạch Thanh, chị thật sự đang rất cần tiền.”
“Chúng tôi còn có chút việc riêng cần nói chuyện, chị Triệu, chị…” Cố Bồi đưa tay ra mời cô ấy đi.
Sắc mặt của Triệu Tĩnh rất khó coi, cho rằng một người hiền lành như Bạch Thanh sao lại có thể tìm được một người đàn ông thông minh và khó đối phó như thế này được.
Thấy cô ấy đã rời đi, lúc này Cố Bồi mới nói: “Thanh Thanh, Ngao Cương có một đứa con ở nước N đúng không?”
Mặc dù Cố Bồi hoàn toàn không biết chuyện Ngao Cương ăn cắp thuốc, nhưng vẫn luôn cảm giác rằng đứa trẻ ở nước N kia chính là con ruột của anh ta.
Vì lý do trong quá khứ nên người lớn trong nhà cực kỳ ghét người nước N, bởi vậy mà Ngao Cương mới phải chần chừ, giấu giếm che đậy như thế này.
Mặc dù Lâm Bạch Thanh không nói ra hết, nhưng cũng chẳng thể giấu cho Cố Ngao Cương mãi được.
Hơn nữa Cố Bồi lại rất thông minh, có thể nhìn ra được từ chuyện tiền nong kia, vậy nên cô cũng chẳng phủ nhận chuyện anh vừa nói.
Cố Bồi lại nói: “Bức tranh kia là do Cố Hoài Thượng lấy đúng không?”