Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Hơn nữa trước đây Cố Bồi cũng đã từng động chạm gì đến ông ta, bởi vậy nên ông ta vô cùng tức giận nói: “Tiểu Bồi, dựa vào đâu mà cậu nói đây là hàng giả cơ chứ?” Sau đó lại nói tiếp: “Cậu có biết viết bằng bút lông không, hay là ở nước M thấy mấy tác phẩm thư pháp, rồi bây giờ lại tự cho là mình có thể đánh giá nó?”

Trên thực tế, ở khu vực người Hoa kiều sinh sống trên nước M, cuộc sống ở đó cũng không khác gì ở Trung Quốc cả, Cố Bồi đã tự theo cha học thư pháp, viết chữ cũng không tồi, mà bức tranh giả mạo của Cố Hoài Thượng này lại mắc phải lỗi sai đơn giản đến mức ngay cả người không học thư pháp cũng có thể nhìn ra.

Anh nói: “Rất đơn giản, bức tranh thư pháp ban đầu được đóng khung bằng loại vải xô bình thường, nhưng giờ đây, nó lại là loại vải xô có tính dầu.”

“Lại còn có sự khác biệt giữa các loại vải xô nữa, quả đúng là ăn nói hàm hồ?” Cố Hoài Thượng có chút chột dạ, nhưng ông ta vẫn cố nói đến cùng.

Thế nhưng dù sao Lâm Bạch Thanh cũng đã đánh dấu lên bức tranh thật, cô lật mặt sau của bức tranh thư pháp ra rồi nói: “Mấy ngày trước, chỗ này đã bị chuột cắn rách nhưng lúc đó cháu đã khâu lại ngay rồi, cô Quyên Tử cũng có chứng kiến. Vậy mà giờ đây chỗ này lại không có vết gì cả, chẳng phải là đã bị người ta tráo đi rồi hay sao?”

Ông Ba và ông Năm chợt nhìn nhau, ngay sau đó liền dồn ánh mắt lên người Cố Hoài Thượng.

“Cha, bác Ba, chuyện này không liên quan gì đến con cả, nếu như con thực sự lấy bức thư pháp thì sẽ bị trời đánh sét đánh.” Cố Hoài Thượng vội vàng nói.

Lâm Bạch Thanh cũng nói: “Chú Hoài Thượng chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện như này đâu, nhưng những người trẻ trong nhà thì…” Người mà cô ám chỉ ở đây chính là Cố Vệ Quốc.

Mặc dù Cố Vệ Quốc chưa từng lộ diện, thế nhưng chính anh ta mới là người đứng sau châm ngòi cho sự việc này.

Cố Hoài Thượng bán đứng Cố Vệ Quốc ngay lập tức: “Mấy hôm trước, Vệ Quốc còn kéo con ra nói chuyện, nó nói rằng nếu bán bức tranh thư pháp này thì ít nhất cũng có thể bán được mấy nghìn đồng.”

Ông Ba và ông Năm nhìn nhau: “Hoài Thượng, mau gọi Vệ Quốc đến đây ngay.”

“Không cần đâu ạ, để cháu đi gọi cũng được.” Lâm Bạch Thanh nhiệt tình nói.

Cố Bồi nói: “Tôi cũng đi cùng.”

Nhìn hai người đã rời đi, Cố Hoài Thượng lại có chút hổ thẹn, việc ông ta đổ hết trách nhiệm lên người Cố Vệ Quốc cũng thật không có nghĩa khí chút nào.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rận nhiều thì không ngứa, nợ nhiều thì không lo (*), dù sao Cố Vệ Quốc cũng đã là một cục phân chó không ai cần rồi, bây giờ gánh lấy nỗi oan này thay ông ta cũng chẳng ảnh hưởng gì.

(*), dù sao Cố Vệ Quốc cũng đã là một cục phân chó không ai cần rồi, bây giờ gánh lấy nỗi oan này thay ông ta cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Ông ta vừa ăn cắp vừa la làng, cố tình nói: “Vệ Quốc càng ngày càng quá trớn rồi, đến cả bức thư pháp trong nhà cũ cũng dám trộm đi.”

Ông Năm tức giận nói: “Bức thư pháp đó giúp cho cái nhà này được thịnh vượng, nó trộm đi món đồ của tất cả mọi người cốt là chỉ để làm giàu cho bản thân nó.”

“Nó chưa từng học hành đàng hoàng, những việc làm mê tín này của nó quả là nực cười.” Cố Hoài Thượng vừa cười vừa nói.

Nhưng thực ra, mục đích ông ta lấy trộm bức thư pháp đó cũng là muốn làm một việc mê tín, đó là lấy hết của cải trong nhà để làm giàu cho một mình ông ta.

Đi ra khỏi nhà họ Cố, Lâm Bạch Thanh lại không đến nhà của Cố Vệ Quốc, vừa hay lại gặp được Lưu Bách Cường, vậy nên liền nhờ anh ta gửi lời giúp mình, còn cố tình nói là Cố Hoài Thượng nghi ngờ Cố Vệ Quốc trộm bức thư pháp, muốn anh ta đền năm nghìn đồng, bảo Cố Vệ Quốc mau chóng đến nhà cũ một chuyến.”

Sau khi đi được một đoạn, cô lại nhanh chân chạy về phía ngũ phòng.

Thấy Lâm Bạch Thanh chạy, Cố Bồi cũng chỉ có thể chạy nhanh theo ở phía sau.

Đến ngũ phòng, vừa hay chặn được Cố Ngao Cương và Lục Uẩn mới bước ra khỏi cửa.

“Thanh Thanh, sao em lại đến đây?” Cố Ngao Cương hỏi.

Lục Uẩn vỗ vai con trai: “Đứa ngốc này, lúc nào cũng không hiểu chuyện như vậy, từ nay con phải gọi cô ấy là thím nhỏ rồi.”

Lúc này Cố Ngao Cương mới kịp phản ứng lại, rất ngoan ngoãn nghe lời: “Thím nhỏ, chú nhỏ.”

Lâm Bạch Thanh hỏi: “Cháu đang chuẩn bị đến Bảo Tế Đường lấy kim châm à?”

“Đúng vậy, cháu đang chuẩn bị đi đến đó cùng mẹ.” Cố Ngao Cương đáp.

Lâm Bạch Thanh nói: “Đợi chút đã, anh Vệ Quốc nói chú Hoài Thượng đang cần gấp một cái gì đó, nó ở trong nhà, bên dưới tủ quần áo to trong phòng ngủ, ở bên tay trái có mấy cuộn bức tranh thư pháp ấy, mang tất cả ra rồi đưa đến nhà cũ.”

Lục Uẩn nói: “Lại là đồ quý giá gì mà ông ấy cất giữ không biết, chỗ đó là nơi ông ấy chuyên cất giữ bảo vật của mình, cũng chẳng biết là cái gì mà ngày nào cũng thấy ông ta và Vệ Quốc sờ mó mân mê suốt.”

Cả hai mẹ con đều không nghi ngờ gì mà làm theo.

Advertisement
';
Advertisement