Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Nếu có thể, Lâm Bạch Thanh tuyệt đối sẽ không liên quan đến Cố Vệ Quốc một chút xíu nào, nhưng có lẽ là không thể mượn kim châm của Bảo Tế Đường được, nếu muốn dùng kim vàng, cô nghĩ rằng cô phải lấy từ chỗ của Cố Vệ Quốc.

Mặc dù đã không còn sớm, nhưng vì vừa mới nhận được sự đồng ý của Cố Ngao Cương về vấn đề tiền bạc nên Lâm Bạch Thanh liền đến nhà Triệu Tĩnh, nói chuyện về khu vườn dâu cùng cô ấy. Triệu Tĩnh cũng đang gấp gáp muốn có tiền để mua nhà lầu, với một khu vườn dâu, giá bốn mươi ngàn là đã rất cao rồi.

Nghe nói Lâm Bạch Thanh đã xoay được tiền rồi, thúc giục: “Mau lên, mau lên! Dự án căn hộ tập thể đầu tiên của đơn vị chúng ta sắp ngưng tiếp nhận, bây giờ chị nộp tiền còn có thể đuổi kịp!”

Ngày thứ hai là ngày cuối cùng châm cứu gấu trúc.

Hôm nay Cố Bồi bận ở bệnh viện, sau khi đưa châm liền đi ngay.

Cô hai Mục đưa hai người cao to cường tráng làm vệ sĩ, canh giữ bên ngoài cửa kính suốt quá trình.

Đợi Lâm Bạch Thanh dùng xong, cũng không cần cô khử trùng, nhàn nhã gói những kim châm kia lại, đưa hai gã cao to mang đi.

Điều vui mừng là hôm nay Kỳ Kỳ đã thèm ăn trở lại, cũng chịu ra ngoài rồi, chống vào một cây trúc, chậm rãi đi loanh quanh viện, có một đứa nhỏ nhìn thấy nó đi ra, kinh ngạc kêu lên: “Mau nhìn kìa, có một chú gấu trúc đang chống nạng.”

Đúng thật, chú gấu trúc già vừa bình phục không được vững vàng, phải chống cái nạng.

Bọn trẻ bị nó làm cho cười lớn thành tiếng.

Nhưng trên thực tế, nó chỉ mới được nuôi dưỡng trong điều kiện nuôi nhốt, sự hoang dã khó được thuần hoá, vẫn còn đang trong giai đoạn thích tấn công con người.

Bởi vì vẫn đang bệnh, người chăm sóc nhìn nó đi được vài bước là mệt rồi, liền kéo nó quay về.

Dẫn đến một đám trẻ con ở đằng sau la to: “Dì à, đừng mang ch úgấu trúc đi, bọn con vẫn muốn xem thêm một chút nữa mà.”

Lâm Bạch Thanh rửa tay xong, cởi áo blouse trắng ra, nhìn theo xe của cô hai Mục và lo lắng về kim châm, lúc này vườn trưởng Trịnh dẫn Bổn Bổn đến và nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm, lại đây, mau ôm nó.” Lại dìu Kỳ Kỳ đến: “Hãy đứng vững nhé!”

Trương Nhu Giai vừa nhìn, cũng nhanh chóng chạy đến: “Còn tôi nữa nè.”

Các bác sĩ khác nhìn liền biết là chụp hình để đăng lên báo nên họ cũng nhanh chóng chạy đến: “Chúng tôi cũng tham gia.”

Vườn trưởng Trịnh cũng túm Tâm Tâm lại, gây khó dễ cho Lâm Bạch Thanh, nói: “Không, không, để bác sĩ Lâm chụp một mình trước đã.”

Ba con gấu trúc ôm ấp từ hai phía trái phải, Lâm Bạch Thanh chụp xong, những bác sĩ còn lại đổ xô vào, bạn một tấm, tôi một tấm, xong lại chụp cùng nhau, chẳng vui lắm sao?

Vườn trưởng Trịnh lặng lẽ dặn dò phóng viên: “Chúng ta không đăng hình những người khác, chỉ đăng hình một mình bác sĩ Tiểu Lâm thôi.”

Phóng viên gật đầu: “Được.”

Nhưng lời hứa của phóng viên cũng chỉ là của phóng viên, bức hình là do chủ biên đăng, chủ biên đã lựa một tấm Lâm Bạch Thanh chụp với gấu trúc, còn lựa thêm tấm toàn bộ đội ngũ y tế của bệnh viện quân y chụp cùng gấu trúc.

Sáng sớm, Cố Bồi vừa mới đến phòng họp đơn vị thì thấy viện trưởng Lý đang coi báo.

Anh đến gần đó, đột nhiên cúi đầu, đồng tử chấn động.

Trên bức hình trắng đen là một cô gái đang ôm gấu trúc, trái phải mỗi bên một con, chân của gấu trúc tròn tròn đang túm mặt của cô gái, mặt cô đang né tránh, mắt đang nhắm lại. Nhưng Cố Bồi nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là Lâm Bạch Thanh. Tiêu đề bài báo là: [Trung tây y kết hợp, bác sĩ trung y lão làng biết được phương thức điều trị gấu trúc].

Ở dưới tên của Lâm Bạch Thanh có một hàng chữ nhỏ ở dưới: Bác sĩ trung y lão làng của Linh Đan Đường.

Cố Bồi đoán bức hình này có lẽ đã được chọn bởi người chưa từng đến hiện trường, chọn bức ảnh này mắt Lâm Bạch Thanh còn chưa mở, chất lượng in ấn của báo lại không tốt, làm mặt cô bị in thành méo xệch.

Bác sĩ không phải là người có tiếng tăm, so với tướng mạo, mọi người càng quan tâm đến y thuật, bởi vậy viện trưởng Lý không thấy có gì sai cả, chỉ là cầm đọc tờ báo và lải nhải: “Chao ôi, nếu có thể đưa cô ấy đến bệnh viện của chúng ta thì tuyệt.”

Cố Bồi tức giận trong giây lát, nhớ lại gì đó: “Đúng rồi, viện trưởng Lý, nếu tôi kết hôn có cần phải xin nghỉ phép không?”

Viện trưởng Lý ngạc nhiên rớt cả báo: “Không phải anh thuộc chủ nghĩa không kết hôn ư? Sao giờ lại muốn kết hôn rồi? Với ai cơ?”

Ông Ba ông Năm cũng sợ trì hoãn quá lâu, nhóm phản đối của Cố Hoài Thượng sẽ lại gây rắc rối.

Trì hoãn hai ngày, ngày thứ ba là cuối tuần, vừa vặn gấu trúc hết bệnh, Lâm Bạch Thanh cũng đã có thời gian rảnh rỗi, sáng sớm liền phái Cố Quyên đến thương lượng về việc hôn sự và việc chuyển nhượng giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.

Advertisement
';
Advertisement