Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Không hổ danh là người sẽ trở thành nhà giàu số một hàng đầu trong tương lai, anh ta thật là mạnh miệng.

Lâm Bạch Thanh cũng càng nhìn càng thán phục, người sẽ trở thành “nhà giàu số một lòng dạ hiểm độc” trong tương lai thật sự xuất sắc.

Về mặt thiết kế, mái nhà sử dụng ngói màu xanh, gỗ giữ nguyên màu tự nhiên, kết hợp với tường màu trắng, tạo nên một diện mạo cổ điển nhưng không quá cầu kỳ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nó tràn đầy sự ấm áp và yên bình, đúng như là một mô hình hoàn hảo của ngôi nhà thuốc theo ý tưởng của Lâm Bạch Thanh.

Nếu như xây dựng toàn bộ theo công nghệ của tầng hầm thì dược đường này thực sự không sợ lửa không sợ nước, có thể tồn tại hàng trăm năm.

Sau viện cũng được Liễu Yến thiết kế rồi, sử dụng một vòng nhà mái bằng bao quanh sân nhà. Đây là một bố cục rất khéo léo.

Tuy nhiên, cô nhìn mãi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đếm qua đếm lại thì cô thấy có thêm ba căn phòng.

Cô nói: “Tôi thấy nó có hơi lớn quá, không giống với kích thước của chúng ta phải không?”

Liễu Yến chỉ vào: “Khu vườn dâu phía sau đó là của nhà cô phải không? Chúng ta hãy tính nó vào, di chuyển phòng xử lý rác ra xa, đây là trung tâm thành phố, mỗi mét vuông đất đều quý giá, càng xây nhiều nhà thì chúng ta càng được lợi đúng không?”

Lâm Bạch Thanh cảm thán, anh ta không hổ là “nhà giàu số một lòng dạ hiểm độc”, thật sự có tầm nhìn xa trông rộng.

Cô mới chuẩn bị mua đất mà anh ta đã giúp cô thiết kế sẵn trong đó rồi.

Lâm Bạch Thanh nói: “Thiết kế này thực sự quá tuyệt vời, anh ăn cơm chưa? Tôi vẫn chưa ăn nữa, chúng ta cùng đi ăn đi.”

Liễu Yến nhìn đồng hồ và nói: “Lãnh đạo của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải vẫn đang đợi tôi cùng đi karaoke ở hộp đêm, chắc là không ăn cơm được rồi. Ngày kia đội thi công sẽ đến, chúng ta còn đủ thời gian để ăn cùng nhau.”

Lúc này, điện thoại di động trong túi anh ta reo lên. Anh ta lấy ra nhìn và cười nói: “Đây là cuộc gọi từ Bảo Tế Đường.”

Trước mặt Lâm Bạch Thanh, anh ta nhấc máy nói: “Bà chủ Mục?”

“Là tôi, giám đốc Liễu tìm tôi có việc gì không?” Cô hai Mục hỏi.

Liễu Yến cười và trình bày lại cho cô hai Mục những gì Lâm Bạch Thanh vừa nói với anh ta, anh ta còn khen ngợi giấc mơ của người chị dâu mình. Sau đó, anh ta nói: “Vấn đề liên quan đến tương lai và gia sản của nhà họ Liễu, tôi cần mượn kim châm nhà bà để sử dụng.”

“Thật xin lỗi, bộ kim châm đó đã quá cũ và đã hỏng rồi, không thể sử dụng được nữa.” Cô hai Mục nói.

Liễu Yến có chút kinh ngạc, nhìn Lâm Bạch Thanh, cô lắc đầu, ra hiệu châm vẫn chưa bị hỏng.

Liễu Yến hiểu ra: “Vậy à, bà muốn tiền à? Bà nghĩ bao nhiêu tiền thì được?”

“Không phải vấn đề tiền bạc, châm hỏng thật rồi.” Cô hai Mục kiên trì nói.

Liễu Yến hít một hơi thật sâu và nói: “Bà chủ Mục, đứa bé đó rất quan trọng đối với gia đình tôi, nếu như nhà bà có bác sĩ có kỹ thuật tốt như Lâm Bạch Thanh, chúng tôi sẵn lòng tới để châm cứu, số tiền do bà quyết định.”

Lâm Bạch Thanh liên tục gật đầu, nếu có một bác sĩ giỏi, đây cũng là một cách tốt để bảo vệ đứa trẻ.

Nhưng cô hai Mục kiên trì nói: “Không phải chúng tôi không muốn chữa, mà là châm đã hỏng thật rồi, không thể chữa trị được nữa.”

Lâm Bạch Thanh muốn bảo vệ đứa trẻ đó, vì vậy cô quyết định lắc đầu một cách kiên quyết, ám thị cho Liễu Yến rằng châm không hỏng như lời đã nói.

Bây giờ châm đang trong tay Cố Bồi, Lâm Bạch Thanh có thể chứng minh rằng là nó vẫn còn nguyên vẹn.

Liễu Yến cắn răng: “Bà cho cái giá đi, dưới ba trăm ngàn, chỉ cần bà nói, nhà tôi có thể đáp ứng.”

Cô hai Mục cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nói sự thật: “Đúng, kim châm thật sự không hỏng, hôm trước đã bị Lâm Bạch Thanh mượn đi, sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hôm nay tôi ở gần sở thú thành phố Đông Hải để bảo vệ châm. Nhưng bây giờ chỉ có cha chồng tôi có thể sử dụng và chỉ dành cho các nhà lãnh đạo cấp trên, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Cứ nghĩ có tiền thì giỏi lắm.

Chỉ là một bộ kim châm mỏng sáu phân, kim châm vàng dễ gãy, dễ hỏng.

Bảo Tế Đường không có lòng trắc ẩn như Lâm Bạch Thanh, chỉ cứu những người có lợi nhất đối với dược đường của họ.

Tiền không phải là vấn đề, quan trọng là quyền lực, chỉ khi có quyền lực thì cây châm mới có thể đến đúng chỗ.

Sau khi cúp máy, “nhà giàu số một lòng dạ hiểm độc” bị đánh gục, mất tinh thần nhìn Lâm Bạch Thanh: “Tôi sẽ cố gắng tìm cách tạo mối quan hệ, bộ kim châm này tôi phải lấy cho bằng được, không thể không có nó được.”

Lâm Bạch Thanh nghe khẩu khí lúc nãy của cô hai Mục là đã biết rằng không thể có khả năng đó, nhưng cô không muốn làm tổn thương anh ta nên cô nói: “Được.”

Advertisement
';
Advertisement