Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

“Ông Năm mang theo Mã Hàm Thiết châm, vừa đến đã kêu đau đầu, đến răng cũng bị đau.” Cố Quyên nói.

Châm cứu liên tục một thời gian, bệnh đau dây thần kinh số năm của ông Năm đã đỡ nhiều, sao hôm nay lại đau lan sang cả răng nữa?

Lâm Bạch Thanh còn chưa rửa mặt, vội vội vàng vàng đi rửa mặt rồi nhanh chóng về nhà cũ châm cứu cho ông Năm.

Tận mắt nhìn thấy cô châm cứu cho ông Năm, ông Ba mới thở phào nhẹ nhõm.

Tình cảm anh em là thứ tình cảm mà lúc nhỏ sẽ rất thân thiết, lớn lên sẽ trở nên xa cách vì tranh chấp số tài sản có hạn của gia đình, nhưng đến khi già đi, nhất là khi các anh em lần lượt ra đi, lúc đó mới thấy thứ tình cảm đó vô cùng quý giá rồi cũng sẽ thân thiết trở lại.

Khi về già, họ sẽ trở thành những người quan tâm đến nhau nhất.

Cố Bồi còn chưa đến, ông Ba nói với Lâm Bạch Thanh về căn nhà cũ: “Đây là căn nhà sắp tới cháu sẽ ở hay là khóa lại?”

Cố Vệ Quân bưng đồ ăn sáng đi vào, nói: “Chắc chắn Thanh Thanh phải ở nhà lầu rồi, chứ cái tứ hợp viện này đến đi vệ sinh cũng không tiện.”

Lâm Bạch Thanh lại nói: “Để ở, đến lúc đó sửa sang lại một chút, lắp bồn cầu vào là được.”

Kiếp trước cô mua đến nửa cái ngõ Nam Chi để làm bệnh viện Linh Đan Đường, đương nhiên kiếp này cũng vẫn cần rồi.

Sức lực của một người có hạn, tương lai thành phố sẽ trở nên rất ách tắc, Lâm Bạch Thanh cũng không muốn vì ở nhà lầu mà bị lãng phí quá nhiều thời gian làm việc khi tắc xe trên đường đi làm và đi về.

Ông Ba đang định nói điều gì đó thì Lâm Bạch Thanh nói: “Cháu sẽ ở căn nhà phía Tây, nhà chính để ông và ông Năm ở.”

Ông Ba không nói gì nhưng trong lòng rất vui, tạm thời ông ấy chưa về Thủ Đô, cũng không muốn ở nhà lầu, muốn ở lại đây nhưng không tiện nói, Lâm Bạch Thanh nói như vậy khiến ông ấy cảm thấy việc trở mặt với các em của mình thật không tốn công vô ích.

Ông ấy nói: “Nếu Vệ Quân vẫn chưa đi thì đến Linh Đan Đường hỗ trợ đi, hôm nay công nhân đến đấy.”

Ngao Vũ đã về Thủ Đô rồi, Cố Ngao Cương vừa nói là mấy hôm nữa cũng phải đi.

Thím ba Thái ngày nào cũng gọi điện bảo là Thủ Đô giúp anh ấy tìm được giáo viên khẩu ngữ rồi, bảo Cố Vệ Quân về.

Nhưng Cố Vệ Quân vẫn đợi xem tình hình sau khi kết hôn của chú nữa, cậu nói: “Cháu đi luôn đây ạ.”

“Bạch Thanh, em ra đây một lát.” Cố Ngao Cương ở bên ngoài gọi.

Đứa cháu trai này, lúc mọi việc còn chưa được quyết định thì không cố gắng, bây giờ hôn sự đều đã được quyết định rồi, Lâm Bạch Thanh là thím của cậu ta, cậu ta cũng không biết đường mà tránh hiềm nghi, ông Năm nói: “Có việc gì thì vào đây nói.”

Cố Ngao Cương vò đầu bứt tai: “Có chút việc riêng, bọn cháu nói chuyện riêng một lát.”

Thím với cháu trai thì có việc gì mà phải nói chuyện riêng?

Ông Ba cũng nói: “Vào đây rồi nói, có việc gì các ông giữ bí mật cho, không nói với người khác đâu.”

Cố Ngao Cương nhất thời cứng họng, cũng may lúc đó Lâm Bạch Thanh nói: “Là việc liên quan đến một bệnh nhân, phải giữ bí mật riêng tư cho bệnh nhân, cháu với anh Ngao Cương…”

“Cháu vẫn gọi nó là anh à?” Ông Ba tức giận.

Lâm Bạch Thanh sửa lại: “Cháu với Ngao Cương nói chuyện riêng một chút ạ.”

Linh Đan Đường trở thành một công trường lớn, sáng sớm tinh mơ đã có mấy chiếc xe xúc đất lớn chạy tới, công nhân khuân khuân vác vác, vác xẻng, xúc cát, rất bận rộn.

Một công trình sửa chữa lớn như vậy, mấy người hàng xóm mới thấy lần đầu.

Hơn nữa dù sao công nhân cũng đều là những người có kinh nghiệm xây dựng nhiều công trình nên vừa đến đã toát lên vẻ chuyên nghiệp, cũng không làm ảnh hưởng gì đến hàng xóm, việc đầu tiên họ làm là làm tường vây che chắn công trường xây dựng lại.

Trong vườn dâu, Cố Ngao Cương thú nhận việc trộm thuốc năm đó với Lâm Bạch Thanh: “Hồi đó Yuko yêu cầu như vậy, nếu anh không đồng ý, cô ta sẽ đến trường làm loạn, nếu chống đối lại chắc anh không ra khỏi nước được mất.”

“Cha anh đúng là một ông già hồ đồ, thiếu hiểu biết, ông ấy có nói gì thì em cũng đừng để bụng, cho dù là em kết hôn với người nào nhà họ Cố thì anh cũng đều tán thành, anh cũng sẽ mãi là anh Sáu của em, còn về cha anh thì phiền em chịu đựng một chút, ông ấy cũng không phải là người xấu, chỉ là hơi bảo thủ quá thôi.” Cố Ngao Cương lại nói.

Còn tất cả mọi người không ai có bất kỳ bí mật riêng tư gì đáng xấu hổ cả.

Lâm Bạch Thanh không phải là người độ lượng gì hết, nhưng cũng sẽ không vì Cố Hoài Thượng mà đi rêu rao bí mật riêng tư của Cố Ngao Cương.

Cô nói: “Hãy quỳ trước linh hồn liệt tổ liệt tông của nhà họ Cố các anh mà nhận sai và nhận sai với cả thầy của em nữa.”

Advertisement
';
Advertisement