Cố Ngao Cương phấn khích, anh ta thấy con trai mình sắp được cứu rồi!
Lâm Bạch Thanh đang lo lắng về những chiếc kim châm, bởi vì thời gian điều trị của kim châm là ba ngày, cô hai Mục cũng lo lắng về tai nạn của việc châm cứu.
Bệnh nhân nhỏ người NB của Cố Ngao Cương cần kim châm, mẹ anh ta vẫn là họ hàng của Bảo Tế Đường, bà Liễu yêu cầu, Liễu Phong cũng là một doanh nhân có tiếng ở Đông Hải, nếu một trong số họ có thể mượn được kim châm, cô có thể chữa được cho cả hai người.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của cô, hẳn là bọn họ không mượn được, cho nên cô rất cần một bộ kim châm.
Ở kiếp trước, phải đến năm năm sau cô mới có một bộ kim châm và bộ kim đó tốt hơn bộ ở Bảo Tế Đường, bởi vì kim loại thêm vào được cho là có cái tên thần bí: Thiên Ngoại Huyền Thiết, trong thuật ngữ gọi là một loại thiên thạch hợp kim.
Lâm Bạch Thanh đã sử dụng cả hai loại kim và cô cảm thấy rằng mình cần loại tốt hơn.
Nhưng bộ kim châm đó là do Cố Vệ Quốc giúp cô có được.
Kim vốn thuộc về ai và Cố Vệ Quốc lấy được nó bằng cách nào, đương nhiên Lâm Bạch Thanh muốn biết.
Nhưng mỗi khi Cố Vệ Quốc được hỏi về điều đó, anh ta sẽ mập mờ chỉ nói: “Dù sao em chỉ cần biết rằng anh đã làm một việc kinh thiên động địa và là việc ai cũng có thể thông cảm là được, em không cần biết, bởi vì nếu em biết, lương tâm sẽ rất bất an.”
Anh ta vì bộ kim châm mà g.i.ế.c người hay gặp phải chuyện gì?
Là một cựu quân nhân, Cố Vệ Quốc rất xảo quyệt, nhưng có lẽ anh ta sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Và vì một bộ kim châm, tại sao lương tâm cô lại phải bất an?
Đương nhiên Lâm Bạch Thanh sẽ hiếu kỳ, đây cũng là đâu hỏi lớn trong lòng cô.
Nhưng đến khi hai người ly hôn, Cố Vệ Quốc vẫn nghiến răng không tiết lộ kim châm là đến từ đâu.
Sau khi châm cứu xong, Cố Bồi vẫn tiễn Lâm Bạch Thanh ra về.
Thật ra Lâm Bạch Thanh không muốn đưa Cố Bồi về căn nhà nhỏ cô đang ở, hàng xóm là một trong số lý do, để vào phòng cô phải mặc rất nhiều đồ lót, tã lót, sàn nhà lúc nào cũng ẩm ướt và nhờn dính, Bảo Xuân Minh còn thích trồng rau trong chậu và tưới bằng nước tiểu, thật sự mùi rất khó ngửi, chắc chắn người như Cố Bồi không chịu nổi.
“Chú không cần tiễn nữa, ngày mai vẫn đón cháu ở đây là được.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cố Bồi kiên trì: “Tôi đưa cháu về.”
Xe dừng ở cửa Linh Đan Đường, không nói đến hàng xóm, người họ Cố có thể không để ý đến họ sao?
Ở đâu có phe mong kết hôn, ở đó có phe mong chia tay, lúc này hai chú cháu Cố Hoài Thượng và Cố Vệ Quốc đang đứng ở cửa, khoanh tay quan sát.
Nhưng hai người họ không hiểu nổi.
Đặc biệt là Cố Hoài Thượng: “Vệ Quốc cháu nói xem, có phải Cố Bồi đã có ý với Lâm Bạch Thanh từ lâu rồi không?”
“Cháu cá là không có.” Cố Vệ Quốc nói.
Giấc mơ của anh ta không còn chính xác nữa, nhưng trong giấc mơ của Cố Vệ Quốc, Cố Bồi chưa bao giờ kết hôn, còn thực tế nghe nói Cố Bồi đã bị người mẹ xinh đẹp của mình ngược đãi khi còn nhỏ nên anh rất lạnh lùng, được biết đó gọi là bệnh về tâm lý, rất khó chữa.
Hơn nữa nếu anh không ngốc, thực sự muốn kết hôn với Lâm Bạch Thanh, vậy làm sao anh ta có thể tranh giành Linh Đan Đường với tư cách là tài sản trước hôn nhân của Lâm Bạch Thanh.
Anh ngốc thật, có thù với tiền.
Đây cũng là điều mà Cố Hoài Thượng băn khoăn, mất thời gian thật, anh giao tài sản của tổ tiên cho Lâm Bạch Thanh rồi lại cưới cô.
Anh có mục đích gì, đến nhà họ Lâm ở rể?
Nhưng cả hai đều cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì Cố Bồi xuống xe và trực tiếp đưa Lâm Bạch Thanh vào đại tạp viện.
Lúc này, Cố Vệ Quốc giống như một con bạc, anh ta đã thua rồi nhưng anh ta không muốn nhận thua, vì vậy anh ta cố gắng từ mọi góc độ tìm kiếm một tia hy vọng, tìm một tia hy vọng có thể chuyển bại thành thắng.
“Chú nhỏ là một người thích sạch sẽ, chú chưa bao giờ đến một nơi như đại tạp viện trước đây.” Anh ta đột nhiên nói.