Cô vừa giãy giụa, Cố Bồi lập tức buông tay.
Cố Vệ Quân lúng túng: “Anh Sáu, anh mượn tiền của ông Cả? Là học phí đi du học phải không, thì ra chi phí sinh hoạt của anh cũng của ông Cả đưa cho sao?”
Lâm Bạch Thanh lại nhìn Cố Ngao Cương với ánh mắt kiên quyết nói: “Thứ anh ta mượn là thuốc.”
Cô đã cố gắng hết sức để lựa lời, nếu anh vẫn không chịu thừa nhận, Lâm Bạch Thanh sẽ công khai chuyện riêng tư của anh ta.
Cố Vệ Quân lại nói: “Xạ hương thì phải, tôi nghe nói bây giờ đồ đó được bán theo gram, một gram có thể có giá hàng nghìn đồng!”
Cố Ngao Cương nhìn thẳng vào Lâm Bạch Thanh, cả người run rẩy như thể bị rơi vào hầm băng.
Vì vậy, Lâm Bạch Thanh đã phát hiện anh ta ăn cắp thuốc từ lâu, cô cũng biết rằng Yuko là người sinh ra đứa trẻ.
Và mới tối hôm qua, cha anh ta đã khiến cô khó xử, còn ném đồ đạc khắp nơi.
Nếu Lâm Bạch Thanh muốn ăn miếng trả miếng, lúc đó đã cãi nhau trực diện.
Để anh ta bị người lớn bỏ rơi, để cha anh ta không còn mặt mũi ở nhà họ Cố và truyền câu chuyện này đi khắp các gia tộc danh giá lâu đời ở Đông Hải, anh ta sẽ từ một hình mẫu xuất sắc ở thành phố Đông Hải trở thành trò cười cho mọi người.
Nhưng cô không làm vậy, cô đang cố giữ thể diện cho anh ta.
Ngay từ đầu anh ta đã thề rằng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phủ nhận, chỉ muốn giấu nó trước khi Lâm Bạch Thanh kết hôn rồi sẽ thú nhận với cô sau khi cô kết hôn, bấy giờ anh ta đề xuất quyên góp một trăm nghìn đồng, cũng vì cảm giác tội lỗi của mình trong sự việc đó.
Nhưng anh ta luôn nghĩ rằng mình đang che giấu mọi thứ rất tốt.
Vào lúc này, anh ta chợt nhận ra rằng bấy lâu nay anh ta chỉ toàn nói những lời dối trá và Lâm Bạch Thanh coi anh ta như một thằng hề.
Cô đã không cố gắng vạch trần anh ta như một gã hề.
Không phải hổ thẹn mà là nhục nhã, anh ta nhục nhã vô cùng.
“Đúng vậy, anh nợ chú một khoản tiền thuốc, tiền thuốc rất đắt, có lẽ là một trăm nghìn đồng, sau khi lạm phát, bốn mươi nghìn ban đầu bây giờ phải trị giá một trăm nghìn.” Cố Ngạo Cương cười khổ nói.
“Thuốc gì mà đắt thế?” Cố Vệ Quân lẩm bẩm. Dường như cậu đã nghĩ đến điều gì đó, nhưng cậu không thể nghĩ ra cụ thể.
Nhìn Lâm Bạch Thanh với khuôn mặt bình tĩnh và giọng điệu nhẹ nhàng, nghĩ về bộ dạng điên cuồng của cha anh ta đêm qua, Cố Ngao Cương càng xấu hổ hơn, chỉ cần Linh Đan Đường sớm được cải tạo, một trăm nghìn đồng anh ta vẫn lấy ra được.
“Anh nợ bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, em không nhận nhiều hơn.” Lâm Bạch Thanh nhẹ nhàng nói.
Câu này giống như một cái tát, tát mạnh vào mặt Cố Ngạo Cương.
Món bít tết ở nhà hàng Tây không tệ, mặc dù không đạt tiêu chuẩn của Cố Bồi và Cố Ngao Cương.
Nhưng Lâm Bạch Thanh và Cố Vệ Quân rất thích ăn, Vệ Quân biết rõ khẩu vị của Lâm Bạch Thanh, biết rằng cô thích ăn bít tết chín hẳn và cũng biết rằng bít tết chín khó cắt hơn, vì vậy cậu đã cắt miếng bít tết cho cô trước Cố Bồi.
Cố Ngao Cương muốn cố gắng hết sức để cuộc hôn nhân diễn ra thuận lợi vì chú nhỏ sắp kết hôn với Lâm Bạch Thanh, để đứa trẻ ốm yếu mà anh chỉ gặp một lần ở NB có thể trở nên khỏe mạnh, anh ta có thể bắt đầu một cuộc sống mới mà không thấy tội lỗi.
Nhưng không biết vì sao, chú nhỏ vốn có quan hệ rất tốt với anh ta lại mặt sưng sỉa suốt đường đi nên anh ta không dám nói.
Thấy Cố Vệ Quân và Lâm Bạch Thanh đang trò chuyện rất vui vẻ về myoglobin trong thịt bò bít tết là gì, anh ta cố gắng đưa chủ đề trở lại, vì vậy anh ta chọc Cố Vệ Quân: “Em đến đây để làm gì, mau khuyên đi, khuyên chú nhỏ kết hôn.”
Cố Vệ Quân dừng dùng nĩa, nhẹ giọng nói: “Anh không nhận ra rằng nếu họ kết hôn, chúng ta phải gọi Lâm Bạch Thanh là thím ư.” Lại nói: “Muốn khuyên thì anh đi mà khuyên, em không khuyên.”
Cho đến khi xong bữa ăn, hai cháu trai vẫn chưa tìm thấy cơ hội thuyết phục họ, khi họ muốn vào xem gấu trúc vào buổi chiều liền bị Cố Bồi ngăn lại: “Hai đứa lang thang quanh đây mà không khử trùng, nhỡ mang mầm bệnh lạ cho gấu trúc thì sao?”
“Đi về nhà.” Anh nói.
Hai đứa cháu trai nhìn nhau, chỉ đành ngậm ngùi ra về.
Nhưng ngay trước khi rời đi, Cố Ngao Cương vừa nhìn thấy một nhân viên chăm sóc lao ra khỏi nhà gấu trúc, hét lên: “Kỳ Kỳ tỉnh lại rồi, nó đã uống thuốc, vẫn có thể cử động.”
“Không phải chứ, hôm qua khi chúng tôi kiểm tra các cơ quan nội tạng căn bản đã bị suy thoái.” Có một quân y nói.
Nhân viên chăm sóc nói: “Thật thần kỳ, hiện tại nó tỉnh rồi.”
Đây là tác dụng của kim châm, đã kéo một con gấu trúc bị suy nội tạng từ đường chết trở về.