Cố Ngao Cương không để ý ánh mắt của chú nhỏ, tâm trí anh ta chỉ nghĩ đến việc chữa trị cho đứa trẻ.
Lúc đó anh ta nói chuyện với Yuko, anh ta cho uống thuốc để cô ta sẩy thai, từ đó hai người mỗi người một nơi, không hề liên lạc lại.
Nhưng cuối cùng Yuko không bị sẩy thai mà sinh ra đứa trẻ, vốn dĩ Cố Ngao Cương định không nhận cũng không gặp cô ta, Yuko chưa bao giờ liên lạc với anh ta, một mình nuôi con cho đến khi đứa trẻ được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh.
Nếu đó là một đứa trẻ khỏe mạnh, từ đây Cố Ngao Cương sẽ không quan tâm đến nó.
Bởi vì ở nước NB mặc dù có nhà máy dược phẩm sản xuất An Cung Ngưu Hoàng hoàn và Tô Hợp Hương hoàn, sử dụng thành phần được nghiên cứu kỹ lưỡng nhưng hiệu quả của thuốc vẫn không bằng các công ty dược phẩm lớn trong nước, đây là nguyên nhân Cố Minh từng nói với mọi người. Về đơn thuốc cổ truyền, khi chính nước NB ép buộc và dụ dỗ các đơn thuốc từ Trung Quốc, mặc dù đơn thuốc của những loại thuốc nổi tiếng đã bị lấy đi nhưng chúng chỉ là những đơn thuốc cổ truyền bình thường.
Thử hỏi, nhà thuốc nào, bác sĩ nào, cho dù là phản đồ, phản quốc, ai lại nhúng tay vào đơn thuốc?
Do đó, các loại thuốc họ sản xuất kém hiệu quả hơn nhiều so với thuốc trong nước.
May mắn thay trong vài năm qua, hai nước đã mở cửa thương mại, giá cả của các loại thuốc cấp cứu đã dần giảm xuống.
Nhưng ở thời đại hai nước chưa thông, một viên An Cung Ngưu Hoàng hoàn được mang ra khỏi Trung Quốc ban đầu được đưa lên bàn đấu giá ở nước NB, vì vậy bốn viên thuốc này giúp Yuko kiếm một khoản tiền lớn từ việc mang đi bán đấu giá, đủ để trả món nợ phong lưu của Cố Ngao Cương.
Nhưng khi đứa trẻ bị bệnh thì khác, Cố Ngao Cương không thể trơ mắt nhìn đứa bé chết.
Và bởi vì Linh Đan Đường có lời dạy của tổ tiên rằng không chữa bệnh cho người NB nên lúc này anh ta vẫn phải nói dối Lâm Bạch Thanh: “Đứa trẻ đó là người ĐL, nhưng nó sống ở NB từ nhỏ, nó có thể nói tiếng nước N, nhưng chắc chắn nó là người nước mình, em có thể chữa trị.”
Đã bắt mạch cho Yuko, khi phát hiện mang thai, Lâm Bạch Thanh có dự cảm là sẽ không phá đứa bé đi. Bởi vì Yuko cũng giống như mẹ của Cố Ngao Cương: Lục Uẩn, cũng là người tốt bụng và rất thích trẻ con, đều là phụ nữ có bản tính hiền dịu, khi xem siêu âm B và cảm nhận được chuyển động của thai nhi, rất khó để hạ quyết tâm hủy hoại một sinh mệnh.
Và vì căn bệnh của cô ta, Lâm Bạch Thanh đã dự đoán rằng một khi Yuko sinh con, chắc chắn cô ta sẽ sinh ra một đứa trẻ bị bệnh.
Vì vậy nếu đứa trẻ bị bệnh, nó có nên đến Linh Đan Đường để điều trị không?
Vào thời điểm đó, Lâm Bạch Thanh đã ngập ngừng hỏi Cố Minh rằng liệu luật tổ tiên không chữa bệnh cho người NB của Linh Đan Đường có thể đặc cách cho trẻ con hay không.
Khi đó, Cố Minh cười nói: “Người NB là ác ma, chúng ta thì không, Bạch Thanh, cho dù chúng ta biết trẻ con lớn lên cuối cùng cũng sẽ thành ác ma, nhưng tất cả quy tắc do người lập ra đều chỉ dành cho người lớn, không phải cho trẻ con.”
Vì vậy, nếu Cố Ngao Cương mang trẻ con đến thật, Lâm Bạch Thanh vẫn có thể chữa.
Cô biết lúc đó Yuko đang mang thai, cũng từng thử hỏi Cố Minh, thuốc là Cố Ngao Cương giữ, nếu sau này anh ta hối hận và tỉnh ngộ có nên tha thứ cho anh ta hay không.
Cố Minh nói: Con người ta sống có thể không phạm sai lầm ư, có thể sửa chữa sai lầm thì có gì không tốt, thứ nó trộm không phải đơn thuốc mà chỉ là hai viên thuốc, chỉ cần nhớ kỹ sai lầm đó, sau này không tái phạm là được.
Ở kiếp trước, Cố Ngao Cương mang theo một số tiền lớn, vừa vào cửa đã nhét cho cô và yêu cầu cô làm nhân chứng cho anh ta, quỳ trước tổ tiên và dập đầu nhận lỗi. Đương nhiên Lâm Bạch Thanh cũng không tiết lộ bí mật của anh ta.
Cô đoán rằng đứa con của anh ta và Yuko cũng không sống đến khi trưởng thành.
Bởi vì lúc đó anh ta còn độc thân, chưa kết hôn, không con cái bên cạnh và bản thân cũng rất suy đồi.
Chỉ là mấy viên thuốc, cũng không phải phương thuốc kinh điển, chưa đến mức không thể tha thứ cho anh ta.
Người thân là Cố Minh còn tha thứ cho anh ta, Lâm Bạch Thanh cũng không cần thiết phải lo chuyện của nhà họ Cố.
Hiện tại cô không muốn công khai, càng không muốn tống tiền anh ta, chỉ cần anh ta nhận món nợ này là được.
Vì vậy, trong ánh mắt chờ đợi của Cố Ngao Cương, cô nói: “Anh Ngao Cương, em nhớ anh còn nợ chúng em bốn mươi nghìn tệ của Linh Đan Đường, anh có nhớ khoản nợ đó không?”