Cố Hoài Thượng cau mày: “Đi thì đi thôi, có chuyện gì sao?”
“Chú không hiểu, chú nhỏ sợ nhất là bẩn, nhìn thấy trong sân bẩn như vậy, lát nữa sẽ sợ hãi chạy ra ngoài. Cuộc hôn nhân này không thể thực hiện được, thực sự không thể thực hiện được.” Cố Vệ Quốc nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem xung quanh một lát.”
Cố Hoài Thượng đã lớn tuổi, cũng đã từng ở đây nên càng hiểu về việc này hơn, ông ta nói với Cố Vệ Quốc: “Cháu cũng ngây thơ quá rồi, so với tài sản thì bẩn thỉu hôi hám có là gì, nếu chúng ta thực sự không muốn hai chúng nó kết hôn, phải bắt đầu động tay từ tài sản.”
Ông ta không đi, Cố Vệ Quốc cũng ngại tham quan một mình, anh ta đành phải đi về.
Đi qua Linh Đan Đường, một ông lão hỏi: “Đây là chú Năm nhà họ Cố đúng không, lúc nào Linh Đan Đường nhà chú mới mở cửa?”
“Còn lâu lắm, bác muốn khám bệnh sao, cháu đưa bác đi tìm bác sĩ.” Cố Vệ Quốc định phá hoại chuyện tốt của chú nhỏ, dắt bệnh nhân đến gặp hai người họ.
Nhưng ông lão cười hỏi: “Chuyện bác sĩ Tiểu Lâm kén rể có kết quả rồi đúng không, con bé chọn ai?”
Sao tình cờ gặp cũng hỏi chuyện kén rể?
Cố Vệ Quốc với vẻ mặt khổ sở suýt khóc, nhưng anh ta luôn cảm thấy Cố Bồi sẽ bị sự bẩn thỉu của đại tạp viện doạ cho rút lui.
Anh ta thấy bản thân vẫn còn hy vọng!
Hơn nữa, bên phía Lâm Bạch Thanh, Cố Bồi vừa đến, hai người vào trong sân cũng ra ngoài cả rồi, giống như đang xem xiếc.
Bản thân Cố Bồi có lẽ cũng rất sốc, bởi vì so sánh, ngõ Đông chỉ hơi bẩn một chút, sân vẫn sạch sẽ, nhưng khu đại tạp viện này lại chật kín người thuê, Lâm Bạch Thanh là người sạch sẽ còn tốt.
Nhưng giống như hai tên khốn ở căn phòng phía Tây, trước cửa còn có một đống rác nhỏ chất đống, huống chi không cần nói đến trong phòng, nơi bọn họ ở không gọi là nhà, mà là bãi rác, chuồng chó.
Cố Bồi sững sờ vài giây khi nhấc chân bước vào sân, nhưng anh vẫn giẫm lên, để đôi giày da Italy sạch sẽ của mình xuống nước đọng, đi theo sau Lâm Bạch Thanh ngang qua một đống tã lót, đồ lót rực rỡ, vào đến sân trong, leo lên bậc thang.
Đúng lúc Bảo Xuân Minh đang tưới hoa, vì ở sau nhà nên ban ngày anh sẽ mang chậu hoa đến trước cửa nhà Lâm Bạch Thanh để phơi nắng, tay cầm chậu, cười chào hỏi Cố Bồi: “ Tôi họ Bảo, gọi tôi anh Bảo là được.”
Cố Bồi chỉ tay: “Những loại rau này là anh trồng sao?”
“Muốn rau hả, người khác thì không được, ai dám trộm một hạt giống của tôi, tôi sẽ nguyền rủa tám đời tổ tông nhà người đó, nhưng bác sĩ Tiểu Lâm thì khác, chỉ cần cô ấy muốn ăn thì cứ hái.” Bảo Xuân Minh hào phóng nói.
Bà lão đối diện nói: “Thôi đi, ngày nào cũng tiểu vào rau, ai thèm trộm của cậu?”
Lại nói với Cố Bồi: “Cậu đừng lấy rau của cậu ta, đó là trò đùa bẩn thỉu kinh tởm.”
Bảo Xuân Minh lấy lý do cãi lại: “Ai trồng rau mà không bón phân, rau mọi người ăn cũng phải bón phân, ra vẻ sạch sẽ cái gì?”
Lại nói với Cố Bồi: “Muốn hái thì hái, rau ngó xuân có thể xào một đĩa.”
Cố Bồi thực sự dừng lại, áo sơ mi màu xanh quân đội, quần tây đen, những bộ quần áo bình thường này sáng sủa lạ thường trên người anh, anh lấy từ trong túi ra hai tờ giấy, cúi người trước tiếng hô của mọi người.
Người trong viện càng thêm kinh ngạc, thầm nghĩ đối tượng của Tiểu Lâm trông thì sạch sẽ, trắng trẻo dịu dàng nhưng lại nông cạn như vậy, chẳng lẽ không ngửi được mùi khó ngửi của chậu rau, còn tham mấy hạt giống.
Giữa sự nghi hoặc của mọi người, Cố Bồi lấy miếng giấy vệ sinh, cầm cái chậu lên.
Bảo Xuân Minh đau lòng, một chậu rau ngó xuân tốt như vậy, anh lại bê cả chậu để xào chung sao?
Nhưng lúc này Cố Bồi hỏi anh ta: “Nhà anh ở…”
Bảo Xuân Minh: “Đằng sau.”
Cố Bồi nhấc rau lên, đặt lên bậc thang của Bảo Xuân Minh.
Hết chậu này đến chậu khác, sau khi mang chúng đi trước mặt mọi người, anh ngồi xổm xuống bậc thềm, lau sạch chỗ vừa ướt sũng rồi ném tờ giấy vào thùng rác nhà Bảo Xuân Minh.
Hàng xóm thắc mắc: Người này thật kỳ lạ, không phải chỉ là cầu thang sao, anh cũng phải dọn sạch sẽ.
Nàng dâu nhà họ Bảo nói nhỏ giải thích với mọi người: “Nghe nói anh ta đã sống ở nước ngoài từ nhỏ, nước M.”
“Chắc còn không thích căn nhà nhỏ rồi tàn của Bạch Thanh nhà chúng ta, ôi anh ta vào trong rồi?” Một ông lão nói.