Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

“Chỉ cần Thanh Thanh tin tưởng, được lọt vào mắt xanh của cô ấy là vinh hạnh của chú. Nhưng với tình hình ngày hôm nay thì mọi người nghĩ cô ấy có đang tự nguyện không?” Cố Bồi nhìn chằm chằm Cố Vệ Quốc rồi nói.

Cố Vệ Quốc cảm thấy như đang làm trò, giọng điệu anh ta không tình nguyện, vội vàng nói: “Đúng vậy, quan trọng là Thanh Thanh phải tự nguyện.”

Ông Ba vội nói: “Mạng của con bé là do bác Cả cháu cứu, gả đến nhà chúng ta cũng là điều hiển nhiên.”

Ông Năm cũng nói: “Một ân cứu mạng, lấy hôn nhân của con bé ra báo đáp cũng là chuyện bình thường.”

“Cả đời bác sĩ phải cứu rất nhiều người, nếu mỗi người đều phải dùng quan hệ thông gia để báo đáp thì vợ con thành đàn, giống hoàng đế hơn là làm bác sĩ đó.” Cố Bồi nói xong rồi đứng dậy ra đi ra ngoài.

Anh còn tưởng Lâm Bạch Thanh sẽ trốn ở một góc khóc lóc, vốn định đi tìm cô dỗ dành nhưng vừa mới ra ngoài đã phải trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì đúng lúc anh nhìn thấy đám cháu trai đang vây quanh cô nói chuyện ở căn phòng phía tây.

Bóng của cô chiếu lên cửa sổ thuỷ tinh, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, cười tủm tỉm với nhóm cháu trai lớn.

Đám thanh niên xô đẩy nhau, tranh nhau nói chuyện với cô, Cố Ngao Cương vừa mới thẹn quá hóa giận rời khỏi cũng ở đây.

Cố Hoài Thượng đi ngay đằng sau Cố Bồi, nhìn con trai mình thế mà lại chạy đến căn phòng phía tây, còn đang cười cười nói nói, liếc sang Cố Vệ Quốc, thiếu chút nữa tức chết, hằm hằm nói: “Ngao Cương, đi thôi, về nhà.”

Trong lòng thanh niên không có nhiều khúc mắc như người già, hơn nữa nhóm thanh niên này đang bị vấn đề “Sao lại chọn chú nhỏ?” gợi lên hứng thú. Cố Ngao Cương lại không sợ cha mình, trả lời lại: “Bọn con tranh thủ nói chuyện với Thanh Thanh một lát, cha về trước đi.”

Cố Hoài Thượng tức đến phồng mũi trợn mắt, hằm hằm nói: “Vớ vẩn, quá vớ vẩn.”

Ông Ba với ông Năm liếc mắt nhìn nhau, vui vẻ.

Mọi sự hưng thịnh của gia đình đều liên quan tới đám nhóc này, bọn họ đều cảm thấy mối hôn sự này phải thúc đẩy.

“Cháu về trước đi, không cần phải trả lời hôm nay luôn, suy nghĩ hai ngày rồi hẵng trả lời.” Ông Ba nói với Cố Bồi.

Cố Bồi gật đầu rồi rời đi trước.

Cuộc chọn chồng lần này không ai đoán được mở đầu, cũng không ai đoán được kết cục, không có bất kỳ ai có thể đoán trước.

Ồn ào một hồi, mãi đến hai giờ đêm vẫn còn chưa yên tĩnh, có người vui mừng cũng có người buồn bã, còn có người trong lòng có lên kế hoạch độc ác.

Người hồn bay phách lạc nhất chính là Cố Vệ Quốc, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống rồi rời đi.

Mà người tức giận nhất là Cố Hoài Thượng, sau khi suy nghĩ thật kỹ lại biến người vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

Bởi vì ông ta đã suy nghĩ thông suốt, thậm chí còn hận không thể thúc đẩy mối hôn sự này nhanh chóng mạnh mẽ.

Ông ta phát hiện một khi Cố Bồi kết hôn với Lâm Bạch Thanh, Linh Đan Đường sẽ là của Lâm Bạch Thanh.

Có thể nói đây là mang đá đập vào chân mình, Cồ Bồi tự tạo quả đắng cho mình, anh cũng phải cố mà nuốt xuống.

Xem náo nhiệt cũng không phải chuyện gì to tát, ông ta suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Bác, cháu thấy Tiểu Bồi nói cũng đúng, không có một đứa cháu nào chăm sóc cho bác Cả trước khi lâm chung. Nếu di chúc nói Linh Đan Đường thuộc về Bạch Thanh thì là của Bạch Thanh.”

Ông Ba sửng sốt, nhìn ông Năm: “Em cảm thấy thế nào?”

Vốn dĩ ý kiến của Cố Bồi, Cố Hoài Thượng kiên quyết phản đối, cuối cùng bây giờ ông ta lại bắt đầu ủng hộ?

Ông Năm không hiểu tâm tư xấu xa của đứa con này, bình tĩnh nói: “Nói sau đi.”

Ông ấy nhìn đứa con đang nhìn chằm chằm bức tranh chữ trên tường có phần đăm chiêu, vô tình nghĩ đến cái gì đó nhưng đầu rất đau nên không muốn nghĩ thêm nữa.

Trở lại nhà thuê, hai chị em tính toán, đã sắp đến ngày trả tiền thuê nhà rồi.

“Chị, nếu chị kết hôn cùng quân y Cố thì sẽ đến bệnh viện hải quân đúng không? Chú ấy ở nhà lầu, ba phòng ngủ hai phòng khách, đúng rồi, em nghe nói chỗ chú ấy ở được lát bằng đá cẩm thạch gạch men sứ, chắc chắn thoải mái hơn nhà cũ nhiều.” Chiêu Đệ nói.

Lâm Bạch Thanh cười nói: “Đứa ngốc nhà em, người ta còn chưa đồng ý đâu, sao em lại nghĩ xa vậy?”

Chiêu Đệ nghĩ nghĩ: “Đúng rồi, chị nói xem có phải chú ấy sẽ không đồng ý không?”

Lâm Bạch Thanh lắc đầu nói: “Không đâu.”

Nếu anh thật sự không đồng ý, Cố Ngao Cương sẽ là nhân chứng, trước mặt người lớn, Lâm Bạch Thanh sẽ khiến anh tự vả vào mặt mình.

Tin tức được nhiều người truyền đi, mới sáng bảnh mắt tất cả mọi người trong khu đều biết chuyện Lâm Bạch Thanh chọn chú nhỏ nhà họ Cố.

Mọi người đã từng gặp Cố Bồi, nghĩ anh sẽ đồng ý, nàng dâu nhà họ Bảo mới sáng sớm đã đến cửa, nói: “Bạch Thanh nhà chúng ta quả là có mắt nhìn nha, chọn tốt lắm.”

Advertisement
';
Advertisement