Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Không một lời chào đi thẳng qua, Triệu Tĩnh cũng lân la đến, nói: “Tiểu Lâm, chờ đến khi em kết hôn chị đến làm tóc cho em. Khả năng tạo kiểu của chị tốt, chị còn làm cho cả Kiều Mạch Tuệ.”

Kiều đầu dì Thiên Tân trong truyền thuyết hiện tại đang hot, cô dâu nào cũng làm một cái.

Lâm Bạch Thanh đồng ý nhưng cô sẽ không làm kiểu đầu như vậy.

Kim châm vẫn đang ở trong tay Cố Bồi, hôm qua hai người đã hẹn sáng hôm nay sẽ đến sở thú.

Hôm nay sớm muộn gì thì Kỳ Kỳ cũng phải châm cứu lần hai.

Từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe màu xanh đỗ trước cửa Linh Đan Đường, biết là Cố Bồi đến đón mình, Lâm Bạch Thanh chạy chậm đến. Nhưng trước mặt lại nhìn thấy hai người Cố Ngao Cương và Cố Vệ Quân, không có Cố Bồi.

Cô đang tự hỏi xem chuyện gì xảy ra thì lại thấy cửa xe mở ra, hai người Cố Ngao Cương cùng Vệ Quân lên xe.

Đi đến trước mặt, nhìn thấy hộp thuốc trên đùi hai anh em Cố Ngao Cương, Lâm Bạch Thanh lập tức hiểu ra, hai người họ muốn đến thăm Cổn Cổn nên làm trợ lý cho cô. Cô nói: “Hôm nay tôi không cần hòm thuốc cũng không cần trợ lý.”

“Chúng tôi là tiện đường chuẩn bị đến sở thú thăm gấu trúc.” Vệ Quân cười hì hì: “Chú nhỏ mau lái xe đi.”

Cậu vẫn còn nhỏ nên không để bụng gì, chỉ muốn hóng hớt xem chú nhỏ rửa bát.

Hình như Cố Ngao Cương có tâm sự gì đó, cả đường đi đều vô cùng lo lắng.

Mà lý do bọn họ đến đây là bởi vì ông Ba sợ Cố Bồi không đồng ý mối hôn sự này, chuyện của Linh Đan Đường vẫn tiếp tục ồn ào nên phái hai đứa cháu có thái độ tán thành đến khuyên nhủ, làm mối cho hai người bọn họ.

Nhưng trên xe có hai cái bóng đèn to, Lâm Bạch Thanh muốn hỏi xem Cố Bồi suy nghĩ gì cũng không hỏi được.

Cố Ngao Cương có tâm sự, nói: “Bạch Thanh, thiếu m.á.u cơ tim chỉ cần châm cứu thì sẽ tốt hơn đúng không?”

“Trong châm cứu, tất cả các kiểu châm cứu đều tốt hơn việc bồi bổ, chỉ có duy nhất một kiểu châm cứu là ngoại lệ, nó ngộ âm tắc dương, ngộ dương tắc âm, là cách châm cứu tốt nhất.” Lâm Bạch Thanh giải thích.

Cố Ngao Cương thở dài, nói: “Trong lúc tình hình bất khả thi, hình như tin trung y cũng không sao.”

Mọi người luôn tin tây y trước, không tốt rồi mới đổi sang tin trung y, trung y cũng không ổn thì sẽ quay sang tin vào mê tín.

Bỗng nhiên Cố Bồi phanh lại: “Sao trên xe lại có mùi gì thối nhỉ?”

Cố Vệ Quân ngửi một cái, theo bản năng trả lời: “Không có mà.” Còn nói: “Bọn cháu đều đã tắm rửa, Bạch Thanh cũng sạch sẽ rồi.”

Trong lòng cậu nghĩ, nhìn chú nhỏ biến thái ác ma này, haiz, chắc trong lòng Bạch Thanh cũng tắc tịt, thế mà lại chọn chú ấy.

Chú ấy soi mói như vậy, sau này Bạch Thanh kết hôn chắc mỗi ngày đều bị chú ấy bắt nạt.

Lâm Bạch Thanh cũng ngửi thấy mùi thối, quay đầu lại hỏi: “Hai người có mang gì trên người không?”

Cố Vệ Quân sờ khắp người một lần: “Không có.”

Cố Ngao Cương vừa mới sờ đã đụng phải thứ gì đó dính dính, vừa lấy ra: “Ọe, đây là cái gì?”

Cố Vệ Quân nghĩ ra, bởi vì hôm qua ghen tị nên cậu ném vào túi Cố Ngao Cương mấy cục cứt chuột.

Sau khi Cố Ngao Cương giặt quần áo, cứt chuột dính lại, lên men nên mới có mùi thối.

Cố Vệ Quân nhớ ra, Cố Ngao Cương cũng nghĩ ra gì đó, hai anh em đều trừng mắt nhìn nhau giống như chọi gà.

Cố Bồi dừng xe: “Đi xuống rửa sạch rồi hẵng lên.”

Ngao Cương trừng mắt với Vệ Quân rồi cởi áo ngoài vứt ra ngoài xe, nói: “Đã sạch rồi, chú nhỏ lái xe đi.”

Hôm nay là ngày mở cửa xem gấu trúc, bởi vì là cuối tuần nên sáng sớm bên ngoài sở thú toàn là gia đình ba người, trong tay bọn trẻ con đều là kèn nhựa, không thì cầm kẹo, vô cùng ồn ào.

Lâm Bạch Thanh định là đã đưa anh em nhà họ Cố đến đây thì đưa cả họ vào nhưng Cố Bồi không đồng ý, bắt hai người họ ra mua vé.

Trong phòng trị liệu có mấy bác sĩ đang trực ban, người chăm nuôi đang khóc trong yên lặng. Vườn trưởng Trịnh vừa nhìn thấy Lâm Bạch Thanh đến, không nói gì chỉ thở dài. Bời vì bây giờ Kỳ Kỳ chỉ có dùng câu còn một hơi thở mỏng manh để hình dung.

“Tất cả ra ngoài đi để cô ấy chuyên tâm châm cứu.” Cố Bồi nói.

Tất cả đều đoán Kỳ Kỳ sẽ không thể qua khỏi, cũng không ai muốn rước lấy phiền phức, toàn bộ mọi người đều đi ra ngoài.

Lâm Bạch Thanh đang rửa tay thì Cố Bồi đã chuẩn bị đầy đủ bông, cồn và iodophor.

Hôm qua anh đã quan sát cách cô khử trùng cho kim châm cứu, bây giờ cũng đang khử trùng cho kim châm cứu.

“Cha tôi qua đời vào năm 87, lúc ấy ông ấy vô cùng khỏe mạnh nhưng đột nhiên khó thở rồi qua đời. Tôi phát hiện trong thùng rác có một tờ hướng dẫn sử dụng Quinine. Nguyên nhân ông ấy c.h.ế.t là do sử dụng Quinine quá liều. Nhưng ông ấy là một bác sĩ, thân thể vô cùng khỏe mạnh, không thể dùng Quinine dù biết nó là dược phẩm độc và sớm được thay thế.” Cố Bồi đưa kim châm cứu cho Lâm Bạch Thanh, nói: “Hai năm sau đó tôi luôn điều tra chuyện này, hơn nữa lúc trước cũng chưa từng liên lạc về trong nước vì thế…”

Ý của anh là lúc đấy không tham gia vào chuyện hôn sự, không phải vì cố ý mà bởi vì cha của anh chết.

Advertisement
';
Advertisement