Cố Quyên ở đây nên Chiêu Đệ không dám nói xấu Cố Bồi, nhưng cô ấy thật sự không thích anh làm anh rể.
“Là em sợ Cố Bồi không đối xử tốt với chị sao, chị không giống em đâu, chú ấy mà dám bắt nạt chị, em cứ xử lý cho chị.” Lâm Bạch Thanh dỗ dành em gái, rút khăn tay lau nước mắt cho cô ấy.
Chiêu Đệ vừa nghĩ đến dáng vẻ lúc Cố Bồi tức giận, bị dọa cho run lên mấy cái, nhưng tóm lại vẫn là muốn che chở cho chị gái, hít mũi một cái, gật đầu đến là mạnh: “Vâng!”
“Cũng khát nước rồi, uống ít nước đi, cháu muốn coca hay là nước ngọt?” Cố Quyên hỏi.
Lâm Bạch Thanh không uống đồ chua lúc khuya, nhìn cốc nước của Chiêu Đệ ở trên bàn, với lấy uống một ngụm.
Vừa mới uống xong, Cố Vệ Quân đi vào, cậu vừa tới là Chiêu Đệ và Cố Quyên đều lo lắng, cho là cậu thua rồi, thẹn quá hóa giận muốn truy hỏi Lâm Bạch Thanh, hoặc là náo loạn với cô một hồi để phát tiết.
Cố Quyên tiến lên đẩy ra: “Vệ Quân, cháu đi ra ngoài.”
“Cô nhỏ, cháu muốn nói với Bạch Thanh vài câu, chuyện vô cùng quan trọng.” Cố Vệ Quân nói.
Cố Quyên nói: “Chuyện đã định rồi, không liên quan đến cháu nữa, đi ra ngoài đi.”
Nhưng ngay sau đó, Cố Ngao Vũ cũng vén rèm đi vào, chốc lát sau Cố Ngao Cương cũng đi vào.
Mấy người anh em liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Sao lại là chú nhỏ?”
Cho đến nay Ngao Vũ luôn coi Lâm Bạch Thanh là em gái, cướp lời: “Thanh Thanh, anh biết tâm tư của em, chú ấy là bác sĩ, em cũng là bác sĩ, em nghĩ hai người sẽ có tiếng nói chung, nhưng chú nhỏ…”
Cố Vệ Quân nói: “Chú ấy rất là khó tính, sau đó nhất định sẽ mắng cậu, chửi cậu.”
Cố Ngao Cương nói: “Chú ấy là một người có chủ nghĩa không kết hôn, chú ấy sẽ không đồng ý.”
Cố Quyên sửng sốt, mấy thằng cháu này đang lo lắng cho Lâm Bạch Thanh?
Dù sao tất cả mọi người đã ở chung từ nhỏ, ở kiếp trước, Cố Vệ Quốc phụ cô thì Ngao Vũ sẽ kiên định đứng về phía cô, Vệ Quân nghe nói Cố Vệ Quốc là một tiểu nhân hèn hạ, cũng không qua lại với anh ta nữa.
Hơn nữa ấn tượng của Cố Bồi để lại cho mọi người quá kém nên cô chọn Cố Bồi, bọn họ lại lo lắng cho cô.
Lâm Bạch Thanh thì muốn an ủi bọn họ: “Chú ấy sẽ không cáu giận vô cớ.”
Cố Ngao Vũ nói: “Nhưng con người chú ấy rất xoi mói, nếu có chuyện gì em cũng phải nghĩ theo suy nghĩ của chú ấy?”
Chiêu Đệ nói: “Trên giày có một giọt mỡ nhỏ vào cũng phải lau đi nhanh chóng, ngộ nhỡ chị của em không cẩn thận nhỏ một giọt mỡ lên giày chú ấy thì sao?”
Nói đến đây, Cố Vệ Quân a lên một tiếng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn cậu, Cố Quyên thấy cậu nhìn chằm chằm vào bóng đèn, vỗ một cái: “Cháu hô cái gì?”
Cố Vệ Quân xoay người, nói: “Chú nhỏ từng nói, nếu chú ấy kết hôn cũng sẽ tự rửa chén.”
Chiêu Đệ có chút không tin: “Thật á?”
Ngao Vũ cũng nhớ tới: “Anh nói cho các em một câu… Kết hôn cũng không phải bị liệt, sao không thể tự rửa chén.”
Ban nãy Lâm Bạch Thanh dỗ Chiêu Đệ mãi vẫn không được, nhưng vừa nghe anh em nhà họ Cố nói như vậy, cô ấy liền nín khóc, hỏi: “Chú Cố nhỏ nói khi kết hôn chú ấy sẽ tự rửa chén thật ư?”
Nhìn cô gái nhỏ đang khóc, Cố Vệ Quân cũng không muốn cười, nhưng không nhịn được cười vỗ tay: “Chú ấy từng nói thế thật, ha ha!”
Ở thành phố đàn ông rửa chén trong nhà rất nhiều, nhưng ở nông thôn, đàn ông chính là trời, cơm nước xong chồng bát ở cửa, tụ tập với nhau hút thuốc đánh rắm nói khoác, tuyệt đối không vào bếp.
Chiêu Đệ lớn lên ở nông thôn, tuy cũng vào thành phố mấy năm nhưng chưa từng thấy đàn ông rửa chén.
Thế nhưng chú nhỏ nhà họ Cố là một người xoi mói thích sạch sẽ như vậy, lại rửa chén sao?
Anh rửa chén ở phòng bếp, sẽ có dáng vẻ gì?
Mà anh rửa chén, vậy chị cô ấy làm cái gì, sẽ giống bây giờ, cơm nước xong thì loay hoay với kim châm, thuốc, viết tài liệu, xem sách thuốc, làm chuyện mình thích sao?
Nghĩ được như vậy, tuy rằng trong lòng Chiêu Đệ vẫn đang phản đối nhưng lại có mấy phần hào hứng và mong đợi.
Mà Cố Vệ Quân, đã hoàn toàn quên mất đả kích mới phải chịu.
Cậu có một cảm giác hóng hớt không thể giải thích nổi đối với chuyện Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh kết hôn.
Thậm chí hận không thể để hai người bọn họ ở bên nhau, kết hôn ngay lập tức, bản thân cũng hóng hớt chút, xem xem Cố Bồi mất mặt có nói được làm được hay không.
Cùng lúc đó, trong nhà chính, mọi người đang nhìn Cố Bồi.
Mấy chú bác thì không nói, Cố Hoài Thượng chỉ là bại tướng cha, Cố Vệ Quốc là bại tướng con, lúc này muốn xem xem Cố Bồi có thể đồng ý hay không.
Mọi người nhớ trước kia anh từng nói theo chủ nghĩa độc thân.
Đây cũng là hy vọng cuối cùng của Cố Vệ Quốc, anh ta xoa xoa tay, cười cực kỳ hèn mọn: “Chú nhỏ chắc chắn sẽ không đồng ý, đúng không?”
“Vì sao chú lại không đồng ý?” Khóe môi Cố Bồi hơi vểnh lên, mắt cong cong, lạnh lùng nhìn cháu trai của anh trai anh.