Bên cạnh ông Ba có ghế trống, đó là ghế để trống cho Lâm Bạch Thanh, ông nói: “Lại đây ngồi.”
Đi qua các chúc bác, Lâm Bạch Thanh đi đến bên cạnh ông Ba.
Chờ cô ngồi xuống, ông Ba nói: “Bạch Thanh, hôm nay phải đính hôn cho cháu, nhưng cháu nhìn bọn chúng… Có lẽ bọn chúng sẽ không bệnh, cũng sẽ không già, càng sẽ không đến chữa bệnh ở Linh Lan Đường!”
Đột nhiên Cố Hoài Thượng bị nghẹn, lấy lại phản ứng, Lâm Bạch Thanh chính là bác sĩ, y thuật rất giỏi.
Hôm nay ông ta làm loạn như vậy, chờ sau này cô gả đến, ôm hận trong lòng, đến khi ông ta bị bệnh cô không giúp ông ta thì sao?
Ông ta có chút hối hận, hối hận vừa rồi mình quá kích động.
Nhưng nghĩ lại, con trai ưu tú như vậy, tùy tiện tìm một người ở nước ngoài cũng sẽ không kém hơn Lâm Bạch Thanh.
Nếu Linh Lan Đường thuộc về quyền sở hữu của Lâm Bạch Thanh, cuộc hôn sự này còn có ý nghĩa gì.
Lại nhìn ánh mắt của Lâm Bạch Thanh cũng đặt trên người con trai của ông ta, trong lòng Cố Hoài Thượng càng thêm sốt ruột.
Ông ta vội vàng đưa mắt về phía con trai, muốn lát nữa con trai từ chối chuyện kết hôn tại chỗ.
Ông Ba nhìn một vòng, hỏi: “Vệ Quốc đi đâu rồi?”
Có tổng cộng năm người nhưng lúc này chỉ có bốn, Cố Vệ Quốc chưa đến.
Ngao Vũ nói: “Ông Ba, có lẽ anh ấy đi tìm thuốc cho Bạch Thanh, chắc chưa tìm được hết thuốc.”
Ông Ba và ông Năm gật đầu, nói: “Cho người đi gọi nó, mấy đứa bắt đầu trước đi.”
Ông Ba nói: “Phí bao nhiêu sức, cuối cùng cũng gọi hết mấy đứa đến, bộ xương của các ông đã già rồi, cuối cùng cũng chết, Linh Lan Đường có thể tiếp tục truyền thừa xuống hay không phải xem mấy đứa, nói đi, mấy đứa có đồng ý không?”
Hỏi thái độ của mấy đứa cháu trước, rồi mới để Lâm Bạch Thanh đưa ra lựa chọn.
Mặc dù là ông nội cố chấp ép buộc, nhưng vừa rồi trải qua chuyện chữa trị gấu trúc, đột nhiên Cố Ngao Cương phát hiện tầm quan trọng của Lâm Bạch Thanh.
Cũng may anh ta là người ưu tú nhất trong các anh em, cân nhắc từ mọi mặt, chắc chắc cô sẽ chọn anh ta.
Nếu muốn lên tiếng, tất nhiên anh sẽ là người đầu tiên, lời nói cũng rất khéo: “Cháu thấy cháu là người thích hợp với Thanh Thanh nhất trong số các anh em, chúng cháu có chung yêu thích, cũng có tiếng nói chung, nếu kết hôn cháu sẽ ở lại nước, toàn lực duy trì sự nghiệp trung y của cô ấy.”
“Linh Lan Đường thì sao, cháu sẽ xử lý như thế nào?” Cố Bồi hỏi.
Cố Ngao Cương nhìn Lâm Bạch Thanh: “Tất cả đều tùy cô ấy, cháu tôn trọng ý kiến của cô ấy.”
Ông Năm rất vừa lòng cháu trai của mình, hung dữ trừng mắt nhìn đứa con trai không biết cố gắng của mình, Cố Hoài Thượng. Bởi vì cạnh tranh công bằng nên lúc này đến lượt các anh em khác nói chuyện, nhưng đúng lúc này, Lâm Bạch Thanh nhấc tay, hỏi: “Cháu có thể ngắt lời một chút được không?”
Ông Ba nói: “Tất nhiên có thể.”
“Tính cách của cháu và anh Ngao Cương không giống nhau, yêu thích cũng không giống nhau, anh ấy hướng ngoại, giỏi xã giao, thích kết bạn, tham gia các loại tiệc rượu, nhưng cháu lại khác, cháu thích công việc, thời gian rảnh cũng chỉ thích ở nhà, hơn nữa anh ấy thích phụ nữ dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cháu không phải.” Lâm Bạch Thanh nói: “Cháu thấy chú Hoài Thượng cũng rất mệt, chú hãy về nghỉ ngơi trước đi.”
Lúc này Cố Ngao Cương rất khiếp sợ, còn hơn rất nhiều so với lúc bị Lâm Bạch Thanh dùng hai ngón tay chọc vào mắt.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa cô cho anh ta một đòn trí mạng.
Cố Hoài Thượng cũng rùng mình, cho nên mất công ông ta ra mặt tranh cãi cả ngày?
Cũng không phải tất cả mọi người không bị kinh ngạc, tập thể bị cô làm cho ngẩn người.
Vốn dĩ mọi người cho rằng người có hy vọng nhất là Cố Ngao Cương, nhưng còn chưa mở màn đã bị Lâm Bạch Thanh loại?
Cố Ngao Cương tưởng cha anh ta chọc Lâm Bạch Thanh tức giận, vội nói: “Thanh Thanh, cha anh là cha anh, anh là anh.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Không liên quan đến chú Hoài Thượng, chủ yếu là hai ta không thích hợp. Anh thích uống rượu gạo, em không dính rượu, anh thích ăn sushi, cá hồi, đó là mấy món em ghét nhất, hơn nữa anh là thạc sĩ, em chỉ là một sinh viên đại học, chuyên ngành của hai chúng ta không có tiếng nói chung.”
Cố Ngao Cương trợn tròn mắt.
Còn hận không thể khiến Lâm Bạch Thanh câm miệng lập tức, bởi vì cá hồi, sushi và rượu gạo là thứ hai vị bô lão ghét nhất.
Nếu để bọn họ có thời gian nghĩ lại, chắc chắn bọn họ sẽ mắng anh là Thái quân giả.
Cứ như vậy, Cố Ngao Cương thất bại rối tinh rối mù, thậm chí không biết mình thua như thế nào.