Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Bạch Thanh một lúc lâu, mãi đến khi xác định rằng cô đang rất nghiêm túc, lòng tự trọng bị chà đạp, vung rèm lên một cái, trừng mắt nhìn mọi người rồi nghênh ngang rời đi.

Mặt của Cố Hoài Thượng biến thành màu gan heo ngay tức khắc, cao giọng nói: “Lâm Bạch Thanh cô đừng hối hận.”

Còn chưa bắt đầu đã đá con trai ông ta ra khỏi danh sách, cái này không nói bậy được.

Lâm Bạch Thanh ngồi yên vị giữa ông Ba và ông Năm, hai ông cụ tám mươi tuổi càng làm nổi bật lên vẻ thanh xuân xinh đẹp, tràn đầy sức sống của cô, cô đáp lại: “Chú Hoài Thượng, chú nghĩ xem tại sao hôm nay cháu phải ngồi ở đây?”

Cố Hoài Thượng vốn muốn nói chẳng phải là vì cô muốn chọn con rể vàng ư, nhưng con của ông ta đã bị từ chối, như vậy thì không phải, ông ta hừ lạnh hai tiếng, nói: “Vì Linh Đan Đường.”

“Đúng, là vì Linh Đan Đường nên cháu mới ngồi ở chỗ này, cháu muốn đấy là một người có cùng sở thích trung y như cháu, nguyện ý truyền lại nghề y cùng cháu, nếu chú không phục có thể bổ sung thêm một hợp đồng, sau khi lấy người đó xong tuyệt đối sẽ không về lại nước Đ, cũng sẽ không ra nước ngoài mà sẽ đứng ở đằng sau cháu, toàn tâm toàn ý ủng hộ cháu làm sự nghiệp trung y, nếu không…” Lời của Lâm Bạch Thanh còn chưa nói hết, Cố Hoài Thượng đã phất tay áo: “Nghĩ hay quá nhỉ?”

Đương nhiên con của ông ta vẫn muốn ra nước ngoài, nếu không, ông ta khổ sở với giảng viên nhiều năm như vậy còn có ý nghĩa gì. Ông ta không vội mối hôn sự này, nhưng ông ta cũng bị ép đi, ông ta đoán Lâm Bạch Thanh sẽ chọn Cố Vệ Quân là người trẻ tuổi hơn, tương lai xán lạn.

Mà cô làm như vậy là tự đánh vào mặt mình, Cố Hoài Thượng quyết định tiếp tục xem tiếp.

Cố Ngao Văn muốn lên, cha cậu ta cũng cổ vũ cậu ta nhưng Ngao Vũ lại ngăn cản, cũng chỉ còn lại Cố Vệ Quân.

Trong suốt cuộc đời, ngay cả ngày nhận được giấy thông báo trúng tuyển Thanh Bắc, Cố Vệ Quân cũng không vui vẻ như lúc này.

Vốn cho là mình đã bị bỏ qua từ lâu, kết quả mở lại một ván, cậu lại có thể đầy m.á.u sống lại.

Cậu không nhịn được muốn cười thật vui: “Con cũng không biết con nên nói gì.”

Cha cậu cười nhẹ nhắc nhở: “Trong lòng nghĩ sao nói vậy.”

Cố Vệ Quân thốt ra: “Đương nhiên con sẽ đồng ý.” Cậu rất sẵn lòng.

Cha cậu nói: “Nhưng dù sao con cũng phải nói qua với Bạch Thanh một chút, sau khi kết hôn hai đứa muốn sống thế nào thì sống. Con không được đệ đơn ly dị, nếu dám đề nghị cha sẽ b.ắ.n c.h.ế.t bằng một phát s.ú.n.g luôn, nhưng nếu con muốn ra nước ngoài du học, con phải chuẩn bị kết hôn trước khi đi hay là về rồi mới kết hôn, muốn định cư ở nước ngoài hay là tốt nghiệp sẽ trở lại, những thứ này con phải nói với Bạch Thanh.”

Đột nhiên bị gọi tên, Cố Vệ Quân thấy trong đầu rối bù, nghe cha nhắc nhở mới nói: “Kết hôn trước, còn hai tháng nữa con mới ra nước ngoài, cũng đủ thời gian kết hôn.”

Dáng vẻ cười ngây ngô của cậu khiến cho mọi người đều bật cười.

Lâm Bạch Thanh rất thích Cố Vệ Quân, trẻ trung, thẳng thắn, cũng rất đáng yêu, cô cũng không nhịn được mà khẽ cười.

Lúc này tất cả mọi người cho rằng chắc chắn cô đã chọn Cố Vệ Quân.

Cũng coi như có mục đích chung, một đôi bạn trẻ cùng tuổi lại cùng có chí tiến thủ, nhìn thì cảnh đẹp ý vui.

Lâm Bạch Thanh cũng cười hỏi: “Vậy cậu thấy Linh Đan Đường thế nào?”

“Cậu muốn làm thì làm, không muốn thì đóng cửa, tùy cậu hết, tôi không có ý kiến.” Cố Vệ Quân nói.

Lâm Bạch Thanh cười hỏi: “Vậy sau kết hôn trong nhà ai làm chủ?”

Cố Vệ Quân cũng cười: “Tùy cậu.” Cô đã chọn cậu, còn lại đều tùy cô.

Cha con ông Ba và Cố Hoài Tông nhìn nhau cười.

Người với người vì hoàn cảnh lớn lên, kiến thức khác nhau sẽ có sự khác biệt, nhưng chỉ cần cho họ thời gian để giao lưu, tiếp xúc, bọn họ sẽ hiểu được nhau, nhìn xem, hai người trẻ tuổi này không phải ở bên nhau rồi sao.

Lâm Bạch Thanh nói: “Trong thời gian này cậu luôn ở Linh Đan Đường, vậy cũng đã nhìn ra, tôi lắp đặt hai mươi ngàn tiền thiết bị nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, còn cần một số tiền lớn, không phải cậu đang chuẩn bị ra nước ngoài sao, khoản tiền kia, nếu như do tôi làm chủ, vậy trước hết cậu đừng ra nước ngoài, giữ nó lại để sửa Linh Đan Đường.”

Trước khi kết hôn nói thì hay thật, mọi thứ đều tùy cô, nhưng hôn nhân không phải trò đùa, mà là đang mang vàng ròng bạc trắng.

Không cần đầu tư thời gian vào Linh Đan Đường nhưng vẫn cần đầu tư tiền bạc chứ?

Cố Vệ Quân đang cười xán lạn như mặt trời, trong nháy mắt trời trong xanh chuyển thành nhiều mây, từ cười tươi biến thành kinh ngạc, không thể tin được.

Cha của cậu: Cố Hoài Tông cũng chìm vào im lặng.

Cả một số tiền lớn của ông ta lại phải bỏ vào Linh Đan Đường, sau mới để con trai ra nước ngoài du học?

Không ai ngờ Lâm Bạch Thanh sẽ đưa ra một vấn đề khó giải quyết như vậy.

Advertisement
';
Advertisement