Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Cố Hoài Thượng không nói lại bắt đầu càn quấy: “Tiểu Bồi, sao em luôn hướng về Lâm Bạch Thanh người ngoài khác họ để chặn họng anh thế?”

Cố Bồi nói: “Em chỉ đến nói chuyện di chúc, không hướng về ai cả.”

Anh càng thong dong Cố Hoài Thượng càng tức giận, oán hận nói: “Em đang thiên vị Lâm Bạch Thanh, anh nói một câu khó nghe, nếu em cũng nằm trong số đó, Lâm Bạch Thanh chọn em thì liệu em còn có thể nói ra mấy lời thế này không?”

Nếu bối phận chú cũng nằm trong hôn ước, Lâm Bạch Thanh có chọn anh không?

Trong đầu Cố Bồi thoáng qua suy nghĩ này, anh cũng muốn biết nếu anh nằm trong danh sách chọn, Lâm Bạch Thanh có chọn anh không.

Nhưng anh nói ngay: “Tất nhiên là được, bởi vì di chúc viết như vậy.”

Cố Hoài Thượng chán nản chậc lưỡi, hận không thể để Lâm Bạch Thanh chọn Cố Bồi.

Ông ta muốn nhìn xem, nếu mình được chọn, Cố Bồi còn có thể nói ra mấy lời thiên vị nhà gái như này không.

Các phụ huynh cãi nhau, nhưng bên ngoài con cháu lại cực kỳ hài hòa.

Trong hành lang dưới phòng chính, các anh em nhà họ Cố đứng một bên, Lâm Bạch Thanh đứng một bên.

Trong số đó Cố Ngao Cương là người xấu hổ nhất.

Ở trong phòng cha đĩnh đạc nói, cãi nhau nước miếng bay bốn phía, anh ta vô cùng xấu hổ.

Lương một năm của anh ta rất cao, cũng không phải để ý đến tiền, nhưng cha của anh ta lại vì tranh chút di sản mà mất hết mặt mũi.

Hơn nữa hôm nay Lâm Bạch Thanh thay bộ váy mới, duyên dáng yêu kiều đứng dưới hành lang, được ánh đèn bao phủ, được gió đêm dịu dàng vuốt ve. Cố Ngao Cương kinh ngạc phát hiện, cô buộc tóc đuôi ngựa, cần cổ bóng loáng cùng với bả gai gầy mà không trơ xương, chỗ nào cũng đẹp, thuộc về loại vẻ đẹp cần được chậm rãi thưởng thức.

Trong phòng các bậc phụ huynh cãi nhau ồn ào, đều quay xung quanh cô và tài sản của cô, nhưng hình như cô không lo lắng, cũng không kinh hoàng, càng không tức giận, hô hấp bình tĩnh làm Cố Ngao Cương liên tưởng đến một thành ngữ: Không màng hơn thua.

Anh ta đi đến bên cạnh Lâm Bạch Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói con gấu trúc nghiêm trọng nhất là bị nhiễm sâu, trị hết không?”

Lâm Bạch Thanh giải thích, nói: “Con gấu trúc đó bị thiếu m.á.u quá nhiều nên sức đề kháng rất yếu, nhiễm sâu chỉ là một nguyên nhân. Thiếu m.á.u và suy giảm tỳ vị sẽ dẫn đến bỏ ăn, sẽ bị nhiễm sâu, chỉ cần bổ sung máu, nền tảng sức khỏe được cải thiện thì mấy bệnh vặt đó sẽ tự động biến mất.”

“Không ngờ em có thể mượn được kim châm của Bảo Tế Đường, đó chính là bộ kim được đúc từ vàng ở Đông Hải.” Ngao Cương ngạc nhiên nói.

Lâm Bạch Thanh cũng hỏi lại: “Anh biết kim châm của Bảo Tế Đường?”

“Đúng vậy, anh quen một người biết, có một vị trung y từng nói phải dùng kim châm bổ máu.” Cố Ngao Cương giải thích, nói: “Bảo Tế Đường là nhà của cậu anh, nhưng nhà của ông ấy không có bác sĩ có thể bổ máu.”

Lâm Bạch Thanh nghe vậy, đang suy nghĩ xem người bệnh mà anh ta nói sẽ là ai liền nghe giọng của ông Ba phát ra từ trong phòng: “Cãi đủ chưa, còn ngại bọn nhỏ không đủ chê cười, muốn đi ra ngoài cãi sao?”

“Bác Ba, là cháu không đúng, bọn trẻ còn chưa kết hôn, nói gì đến ly hôn.” Cố Hoài Thượng nói.

Ông Ba lạnh lùng nói: “Nói trước cũng không phải không tốt.”

Tính cách của ông Năm mềm mỏng, hơn nữa con trai tranh giành cũng vì cháu trai nên vẫn không gì. Vừa nghe ông Ba tức giận cũng bảo con trai mình dừng lại: “Hôm nay là ngày trọng đại của Bạch Thanh, cũng chưa chắc con bé sẽ chọn Ngao Cương, nhao nhao lên làm gì?”

Cố Hoài Thượng nghĩ thầm, con của ông ta chính là người có được quyền tạm trú vĩnh viễn của nước Đ, lấy lương một năm, là người đẹp trai nhất trong đám nhóc, trừ khi mắt của Lâm Bạch Thanh có vấn đề, nếu không sao có thể không chọn thằng bé?

Nhưng cha mình đã trách cứ nên ông ta cũng phải chịu thua, cúi đầu không nói.

Đám con cháu nối đuôi nhau đi vào, vốn dĩ nhà chính nhỏ hẹp, đám cháu trai xếp thành một đường dài.

Khoảnh khắc Cố Bồi nhìn thấy Lâm Bạch Thanh đi vào, trong nháy mắt dừng hô hấp.

Vừa rồi lúc rời đi cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, nhưng lúc này lại thay đổi một bộ váy trang trọng, đột nhiên trở thành một người phụ nữ.

Dáng người thon dài, vòng eo tinh tế, cái trán trơn bóng, vai cổ đoan chính.

Không những có khuôn mặt rất xinh đẹp, cô còn mang theo khí chất dịu dàng, bình yên. Từ nhỏ làm nghề y, nhìn nhiều cảnh sống chết, chậm rãi được mài giũa, được hương thuốc hun đúc.

Không chỉ Cố Bồi cảm thấy kinh diễm, Cố Hoài Tông: cha của Cố Quân cũng không nhịn được nói: “Bạch Thanh, chú nhớ rõ cô bé chỉ là một cô nhóc thích xõa tóc, không ngờ giờ đây đã trở thành một cô gái lớn rồi.” Lại cảm thán: “Bảo sao người ta thường nói con gái sẽ thay đổi ở tuổi mười tám.”

Advertisement
';
Advertisement