Ông Ba ông Năm cũng nghĩ vậy, trong nhà có một đứa con trai kết hôn với Lâm Bạch Thanh, di sản của Cố Minh nên được nhà trai kế thừa, nhưng Cố Minh kiên trì di sản phải nhà gái kế thừa, thế hệ bảo thủ như bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Hôm nay Cố Bồi đến làm rõ, mọi người mới phản ứng lại, trong di chúc Cố Minh đã âm thầm thiên vị Lâm Bạch Thanh.
Các phụ huynh cực khổ tranh giành cho con trai, kết quả con cái lại oán bọn họ vô dụng.
Cố Bồi cầm di chúc xoay lại, khuôn mặt trẻ đẹp đứng dưới ánh đèn, sắc mặt thong dong, ánh mắt ấm áp, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng, anh nói: “Anh Ba, bác Cả nói, năm 29 bị cháy, Linh Phàm Đường cũng đã bị cháy sạch, tất cả kiến trúc trên mặt đất và tất cả dược liệu trong kho đều do bác Cả tích góp bảy mươi năm, đó là thuộc về tài sản riêng của bác ấy, bác ấy muốn đưa cho Lâm Bạch Thanh thì đồ là của Lâm Bạch Thanh.”
“Vậy còn đất thì sao, đất là của nhà họ Cố chúng ta đúng không?” Cố Hoài Thượng nói.
Cố Bồi không nói gì.
Cố Hoài Thượng cho rằng đã chặn được Cố Bồi, lại nói: “Đất là của nhà họ Cố, bảy tuổi Lâm Bạch Thanh đến nhà họ Cố, bác Cả chữa bệnh cho cô ta, cung cấp sinh hoạt phí cho cô ta, còn cung cấp tiền cho cô ta học đại học, cô ta phải trả ơn cho nhà họ Cố. Từ trước đến nay bác Cả không con không cái, thương cô ta nên mới lập một phần di chúc như vậy, nếu cô ta muốn cảm ơn cũng chỉ có thể trả ơn, cô ta… Cô ta còn làm em…”
Ông ta chỉ thiếu nói ra Cố Bồi là do Lâm Bạch Thanh nhờ đến nói chuyện.
Đều là anh em, Cố Bồi lại quẹo khuỷu tay ra ngoài, nói đỡ cho người ngoài, Cố Hoài Thượng hơi xem thường anh.
Đôi mày kiếm của Cố Bồi nhíu lại, trên mặt hiện lên sự tức giận: “Trả ơn?”
“Cô ta lớn lên ở nhà họ Cố, không lẽ không nên trả ơn cho bác Cả?” Cố Hoài Thượng hỏi lại.
Mấy anh em khác, ngoại trừ Cố Hoài Tông: cha của Vệ Quân ra cũng đều gật đầu.
Hai bô lão không tỏ thái độ, một mình Cố Bồi hăng hái chiến đấu.
Anh cũng không vội vàng, chỉ nói: “Em nghe cha em nói, vợ của bác Cả mất sớm, không con, khi còn nhỏ bác ấy đều chăm sóc cho các cháu trai nhà họ Cố, bác ấy từng chăm Vệ Quốc, Ngao Cương, Vệ Cương.”
“Con cháu nhà mình, bác Cả yêu thương, chăm lo mỗi người đến ở cũng là chuyện bình thường.” Cố Hoài Thượng nói.
Cố Hoài Lễ cũng nói: “Bác cả cũng từng chăm sóc Ngao Văn, khi còn nhỏ cùng chơi cùng ăn với Lâm Bạch Thanh, một người thì khó nấu cơm đúng không, thêm một đứa trẻ sẽ dễ nấu cơm hơn, chơi cùng nhau cũng vui vẻ.”
Hai người càng nói càng vui, còn mỉm cười.
Cố Bồi gật đầu, lại hỏi: “Vậy có ai trong bọn chúng đã làm cơm cho bác Cả, có ai đã làm bạn, tiễn đưa bác Cả khi bác Cả qua đời?”
Nói đến chuyện dưỡng lão cho Cố Minh, hai người nghẹn họng không trả lời được.
Cố Minh bị ung thư, tự điều trị cho bản thân, điều trị rất tốt nên cũng chỉ nằm trên giường nửa tháng, tất nhiên là Lâm Bạch Thanh hầu hạ. Cũng chỉ lúc rảnh mọi người mới đến thăm, còn các cháu trai đều vội việc học, chưa đứa nào đến.
Mặc dù Cố Bồi ở nước ngoài nhưng anh nói từng chữ chậm rãi rõ ràng, không nhanh không chậm, hơn nữa nói rất có lý.
Anh nói: “Cuộc đời của con người có bốn giai đoạn quan trọng nhất, sinh, lão, bệnh, tử. Anh em Ngao Cương vừa không làm bạn bác ấy đến già, cũng không đi chăm bệnh, lại không tiễn đưa bác ấy, dựa vào đâu mà đòi kế thừa di sản của bác ấy?”
Đột nhiên im lặng.
Mấy người anh họ bị Cố Bồi chặn họng không trả lời được, đều nhìn về phía ông Ba và ông Năm, muốn hai ông lên tiếng giúp bọn họ.
Nhưng ông Ba ông Năm sẽ không lên tiếng giúp bọn họ.
Bọn họ cũng già rồi, cũng sẽ bệnh, sẽ chết.
Mà người đến lúc bệnh mới hiểu được cái gì là bất lực, cái gì là hiếu thảo của con cái.
Lúc Cố Minh bị bệnh chỉ có Lâm Bạch Thanh chăm sóc, khi c.h.ế.t chỉ có cô ở bên giường, cô cũng không lấy được di sản, vậy chờ lúc bọn họ c.h.ế.t thì sao, trong số bọn nhỏ sẽ có ai chăm sóc bọn họ?
Thấy không có người hưởng ứng, Cố Bồi lại nói: “Di chúc của bác Cả rất rõ ràng, giữa các cháu trai nhà họ Cố và Lâm Bạch Thanh có hôn ước, đây là điều kiện để Lâm Bạch Thanh kế thừa di sản, nhưng di sản thuộc về cá nhân cô ấy, như vậy nếu ly hôn, Linh Lan Đường sẽ tự động thuộc về quyền sở hữu của cô ấy.”
Cố Hoài Thượng nói: “Đất là của nhà họ Cố chúng ta.”
Cố Bồi cầm giấy chứng nhận đất, nói: “Anh sai rồi, giấy chứng nhận đất của Linh Lan Đường ở đây, bên trên viết hai chữ Cố Minh, về mặt pháp luật, nó cũng thuộc về di sản của Cố Minh.”
Nếu muốn phân rõ phải trái, Cố Bồi sẽ nói cho ông ta, nếu ông ta không muốn, Cố Bồi cũng không nói lý.