Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Tiếng ồn ào trong nhà chính im bặt, ông Ba quay đầu nhìn lại, nói: “Quyên Tử, dẫn Bạch Thanh đến Tây Sương ngồi đi.”

Các chú bác, ông Ba ông Năm đều có mặt ở nhà chính.

Cố Hoài Lễ: cha của Cố Ngao Văn và Cố Hoài Thượng: cha của Cố Ngao Cương cùng với cha của Vệ Quân: Cố Hoài Tông cũng có mặt.

Ông Ba bảo Bạch Thanh đợi một lát bởi vì mọi người đang tranh cãi về vấn đề phân chia tài sản sau ly hôn.

Cha của Cố Ngao Cương: Cố Hoài Thượng cũng là con trai cả của chi thứ năm.

Ông ta là giáo viên lịch sử, là người kém nhất trong số các anh em nhà họ Cố, nhưng có câu ba mươi năm trước nhìn cha kính con, ba mươi năm sau nhìn con kính cha, bởi vì Cố Ngao Cương là người có tiền đồ nhất, ông ta cũng dần dần có tiếng nói trước mặt các anh em, mọi người cũng khá kính trọng ông ta.

Vì Lâm Bạch Thanh quyết định chọn Ngao Cương, lo rằng tương lai con trai sẽ ở lại trong nước, vốn dĩ trong lòng không vui vẻ gì cho cam, Cố Bồi vừa vào đã nói đến chuyện chẳng may vợ chồng son muốn ly hôn, Linh Lan Đường nên phân chia thế nào.

Cố Hoài Thường vừa nghe thấy vậy liền tức giận, cãi nhau với Cố Bồi ngay tại chỗ.

Theo quan điểm của ông ta, lý do tại sao Lâm Bạch Thanh phải chọn chồng bởi vì Linh Lan Đường là nhà họ Cố, cũng là của người đàn ông mà cô kết hôn cùng.

Ngao Cương vừa tốn mấy ngàn đồng tiền vé máy bay, xin nghỉ một tháng để về, kết quả thì sao?

Cố Hoài Thượng nói: “Tiểu Bồi, tôi nghe nói chú Tư (?) làm bác sĩ ở nước M, kiếm được vài căn biệt thự, cũng có cổ phần của mấy công ty y dược. Từ nhỏ, em đã được nuông chiều, vì vậy không thiếu tiền, cũng không để tâm đến Linh Lan Đường. Nhưng bọn anh nhìn nó từ nhỏ cho đến lớn, có tình cảm với nó, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người ngoài.”

(*) Ở đây phải là bác Tư vì Cố Hoài Thượng là con ông Năm, nhưng tác giả lại dùng chú Tư.

Mấy anh em khác, ví dụ như Cố Hoài Lễ: cha của Cố Ngao Văn có suy nghĩ riêng nhưng cũng cho rằng Cố Hoài Thượng nói rất đúng: “Đúng vậy.”

Ông Ba ông Năm cũng bị lời đề nghị này của Cố Bồi dọa sợ, đều không tỏ thái độ.

Trường hợp biến thành một mình Cố Bồi cố gắng vì Lâm Bạch Thanh.

Hai anh em Cố Hoài Thượng và Cố Hoài Lễ liếc nhìn nhau, trong lòng cũng có chút phức tạp.

Đối với người em trai trở về từ nước ngoài như Cố Bồi, bọn họ cũng không nghĩ nhiều hay suy đoán nhiều, nhưng luôn cảm thấy anh hơi thiên về phía Lâm Bạch Thanh.

Hơn nữa thái độ thiên vị này thật quá đáng, chẳng khác gì nhường hết ích lợi của nhà trai cho nhà gái.

Người làm cha mẹ có mấy ai có thể vui được?

Thậm chí Cố Hoài Lễ còn nhỏ giọng nói thầm: “Nhà họ Lâm gả con gái, Tiểu Bồi chen vào lại biến thành nhà họ Cố ở rể.”

Ban đầu Cố Hoài Thượng không nghĩ đến, nghe Cố Hoài Lễ nói như vậy, cũng nói: “Đúng vậy, đây là Lâm Bạch Thanh gả vào nhà họ Cố chúng ta, Tiểu Bồi em nói xem, ngược lại biến thành trai nhà họ Cố chúng ta đi làm con rể cho nhà họ Lâm?”

Vỗ tay, ông ta nói: “Con trai anh ở nước Đ cũng không phải không kết hôn được, vì Lâm Bạch Thanh mà mua một tấm vé máy bay năm nghìn đồng bay về, làm một đứa con rể đi ở rể?”

Ông ta vừa nói xong, mấy anh em khác cũng mỉm cười.

Cố Bồi cũng không sốt sắng, di chúc nằm trong phong thư trên bàn giấy, anh mở phong thư cầm di chúc, chỉ vào chữ bên trên nói: “Anh Ba, chúng ta đọc đoạn này, ‘Linh Lan Đường là sản nghiệp của tổ tiên nhà họ Cố, nhưng dược đường cũ xảy ra hỏa hoạn năm 29, ngoại trừ hầm chứa. Tất cả các kiến trúc, dược phẩm đều do Cố Minh gây dựng trong suốt bảy mươi năm, bởi vì không có con cái thừa kế nên đã chuyển giao cho người kế nhiệm, Lâm Bạch Thanh sở hữu’, anh hiểu không?”

Phần lớn các anh em họ sinh ra trước và sau Giải phóng, cũng không học hành gì nhiều, đặc biệt khả năng đọc hiểu văn bản cũng càng kém.

Nhưng cho dù không đọc hiểu văn bản, bọn họ cũng hiểu ý của câu này.

Nghĩa là Cố Minh đưa tất cả cho Lâm Bạch Thanh chứ không phải chồng của cô.

Thật ra nếu không phải Cố Bồi nói đến xử lý tài sản sau ly hôn, hôm nay bọn họ cũng sẽ không tranh cãi như thế này.

Nhưng nếu anh đã nói đến chuyện này, mở miệng nói trước nên Cố Hoài Thượng cũng không thể giữ được sự im lặng.

Ông ta nói: “Di chúc này của bác Cả không đúng.”

Cố Bồi nhướng mày, lông mi dài hơi chớp chớp, hỏi lại: “Không đúng chỗ nào?”

Cố Hoài Thượng nói: “Bởi vì Linh Lan Đường là tài sản của nhà họ Cố chúng ta, tất nhiên người được thừa kế là người nhà họ Cố. Ông ấy có tư cách gì mà muốn đưa là đưa, ông ấy bất công.” Lại nhỏ giọng oán giận hai vị bô lão: “Mấy chú bác cũng thật là, lâu la như vậy cuối cùng làm ra một phần di chúc bất công.”

Advertisement
';
Advertisement