Vừa vào sân thì nghe mấy anh họ đang thảo luận về dược liệu.
Gần đây quốc gia ban hành <Biện pháp quản lý động vật hoang dã quý hiếm>, nghe nói nước xạ hương tăng giá, giá cả tăng cao không ít, hơn nữa hiện tại còn bán theo gram. Còn có mấy thứ như trầm hương đàn hương, hiện tại giá cả mỗi ngày mỗi giá, tóm lại, bây giờ giá trị của Linh Lan Đường ít nhất hàng triệu!
Đứng trong viện yên lặng nghe hồi lâu, Cố Bồi vào cửa.
Đã nói ăn xong sẽ đến nhà cũ, Lâm Bạch Thanh và Chiêu Đệ vừa mới cầm chén lên, Cố Quyên đi vào.
“Cô Quyên Tử, sao cô lại đến đây?” Chiêu Đệ đứng dậy kéo ghế, còn mình ngồi lên mép giường.
Mặc dù Cố Quyên là người nhà họ Cố, nhưng lòng lại thiên về Lâm Bạch Thanh, không có nguyên nhân nào khác, trung y giỏi khó tìm, nữ trung y giỏi như Lâm Bạch Thanh khó càng thêm khó.
Cô ấy đến báo tin: “Tiểu Bồi cũng thật kỳ quái.”
Chiêu Đệ rất không thích Cố Bồi, vừa nghe thấy tên của anh liền nhíu mày: “Sao rồi?”
“Vừa rồi cậu ta nói chuyện với cha cô và ông Năm, nói muốn bổ sung thêm một điều ở hợp đồng, sau này dù là ai kết hôn với chị gái cháu, một khi ly hôn không thể lấy được một phần một xu của Linh Lan Đường.” Cố Quyên nói.
Lâm Bạch Thanh kinh ngạc: “Thật sao?”
Anh làm việc cũng hiệu suất quá, cô chỉ muốn một lời hứa miệng nhưng anh lại đi tranh thủ hợp đồng giúp cô!
Chiêu Đệ cũng vui vẻ nhưng chợt nói: “Chắc chắn các ông sẽ không đồng ý.”
“Chúng ta không nói chuyện này, còn chưa kết hôn đã bàn đến ly hôn rồi, quá đen đủi, nếu muốn kết hôn phải sống cho tốt, điều trị thân thể sinh con.” Cố Quyên nói.
Chiêu Đệ không vui: “Cháu không muốn chị cháu sinh con, cô Quyên Tử, nghe nói lúc cô sinh con bị khó sinh, đau lắm đúng không?”
Cố Quyên thở dài: “Rất đau, nhưng đau một lúc có thể có được một đứa bé, rất giá trị. Chị của cháu kết hôn với người nhà họ Cố chúng ta phải có một đứa bé, tốt nhất là con trai, lúc ly hôn muốn mang Linh Lan Đường đi cũng không ai nói gì cả, nhưng nếu không có con thì không chắc.”
Hơn nữa, Lâm Bạch Thanh là bác sĩ, đời trước đều dùng cả trung y và tây y để kiểm tra nhưng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng cả đời cô không có con, cũng từng nghi ngờ liệu chính mình có vô sinh hay không.
Nhưng thực tế ngay từ thập niên 90, phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm đã tồn tại và nếu thực sự muốn sinh con thì cần phải làm thụ tinh ống nghiệm.
Hơn nữa chính miệng Cố Bồi đã đồng ý với cô, cho dù sau này ly hôn, chồng của cô cũng không thể giành con với cô.
Cô cũng không chọn người khác, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, điều quan trọng nhất là cho dù ly hôn, trong tình huống không có con Cố Bồi cũng sẽ không đoạt Linh Lan Đường với cô, vì vậy Lâm Bạch Thanh có thể đứng vững không bị đánh bại.
“Rửa mặt đi, có muốn trang điểm không, bộ váy trắng kia của cháu đâu?” Cố Quyên nói: “Thay nó đi.”
Thật ra đám nhóc của nhà họ Cố, ngoại trừ Ngao Vũ ra thì đều nguyện ý cưới Lâm Bạch Thanh.
Ngay cả tên nhóc Vệ Quân từng tránh không muốn dính đến, hôm nay cũng ngoan ngoãn ngồi ở nhà cũ nghe các bô lão nói chuyện.
Nhưng con gái muốn quyết định chuyện quan trọng nhất đời mình vẫn nên ăn mặc trang điểm xinh đẹp.
Trong tay Lâm Bạch Thanh có sổ tiết kiệm và tự quản lý tài sản của mình, không có nhiều tiền nhưng cũng không thiếu tiền, đã tự mua quần áo cho mình từ lâu. Cô thay một bộ váy màu xanh lam, không có tay áo, cổ trong và dáng váy xòe, cũng đổi một đôi giày màu trắng sữa.
Bộ váy mang lại cảm giác mát lạnh, thoải mái.
Nhưng Cố Quyên đánh giá từ trên xuống dưới, nói: “Có hơi trưởng thành.”
Một cô gái mới 21 tuổi, còn chuẩn bị đi bàn chuyện hôn sự, nên trang điểm bản thân dịu dàng thục nữ một chút.
Nhưng bộ váy cô đang mặc sao lại giống mấy kiểu dáng nước ngoài vậy nhỉ?
Bộ váy này của cô không giống như đi chọn đối tượng, ngược lại giống như đi bàn chuyện làm ăn.
Chiêu Đệ nói: “Em thích bộ váy này, chị mặc nó đi, cái này đẹp.”
Cố Quyên cầm lược lại cho cô, nói: “Đúng rồi, còn có……”
Di chúc, hai phần giống nhau như đúc, là Cố Minh dùng bút lông tự viết, một phần trong tay ông Ba, một phần khác ở chỗ Lâm Bạch Thanh.
Chờ mọi chuyện thương lượng xong, phần di chúc có thể đổi giấy chứng nhận đất của Linh Lan Đường.
Kéo nó vào danh nghĩa của Lâm Bạch Thanh, Linh Lan Đường mới có thể hoàn toàn thuộc về cô.
Hôm nay Chiêu Đệ cố ý thay đổi giờ giấc nghỉ ngơi, bận rộn đến 7 giờ, đi theo chị gái vào nhà tổ của nhà họ Cố.
Bảy giờ tối, Đông Hải đã hoàn toàn tối đen, đèn sáng đốm lửa chiếu sáng viện cùng với tiếng người ồn ào.
Còn chưa vào sân đã thấy được có năm sáu người đàn ông đứng dưới m.á.u hiên phòng chính, chụm lại một chỗ đùa giỡn, nhìn thấy Lâm Bạch Thanh vào cửa, tất cả dừng lại cuộc nói chuyện, mọi người như muốn dừng lại ở khoảnh khắc này, yên lặng nhìn cô.
Các chú bác ngồi ở phòng chính cũng đang tranh luận gì đó.
Hai bô lão cũng đang ở phòng chính, ông Ba tựa đầu vào cửa sổ, cau mày, trông có vẻ rất không vui.
“Cha, chú Năm, Bạch Thanh đến rồi.” Cố Quyên nói.