Rút từng cây kim châm ra, Lâm Bạch Thanh nói: “Cậu nhỏ giọng chút, lỗ tai của chú ấy rất thính, còn rất mang thù.”
Ngày hôm qua sau khi châm cứu xong Bổn Bổn và Tâm Tâm rất hoạt bát khỏe mạnh, có thể nói châm xong khỏi bệnh.
Nhưng hôm nay châm cứu cho Kỳ Kỳ xong, nó lại càng thêm mệt mỏi, vẫn luôn hôn mê.
Hơn nữa mạch đập của nó cũng yếu đi, mơ hồ mỏng manh, gần như không bắt được.
Đây là vì các cơ năng trên thân thể nó cần cung cấp m.á.u nuôi tim nên nó đang chìm vào trạng thái ngủ đông tự điều chỉnh.
Trong lòng Lâm Bạch Thanh biết, châm cứu xong tiêu độc cho châm, nhưng các bác sĩ y khoa trong bệnh viện hải quân lại rất sốt ruột, vốn dĩ khoa trung y của bọn họ đã bị nói là ăn không ngồi rồi, nếu Kỳ Kỳ thật sự c.h.ế.t trong tay bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ bị quân khu giải tán.
Bác sĩ Cảnh khoa trung y lặng lẽ hỏi Trương Nhu Giai: “Bạn học của cô có nắm chắc không, càng chậm càng không được.”
Viện trưởng Lý đi rồi nên Cố Bồi sẽ phụ trách tổ gấu trúc, anh đang ngồi ở một góc của phòng trị liệu viết bệnh án, theo lý sẽ không nghe thấy các bác sĩ nói thầm, nhưng không những nghe thấy được, anh còn nói: “Có thể tin được Lâm Bạch Thanh, có nghi vấn gì mấy người có thể giáp mặt hỏi cô ấy, nhớ ghi chép lại.”
Trương Nhu Giai kinh sợ, Lâm Bạch Thanh không lừa cô, lỗ tai của người này thật sự rất nhạy!
May mắn là bọn họ chưa nói xấu anh.
Cuối cùng Cố Bồi vẫn ‘tiện đường’ đưa Lâm Bạch Thanh trở về.
Lên xe, anh nói: “Tối hôm nay tôi rảnh, cháu muốn ăn gì, tôi dẫn cháu đi. Cháu cũng suy nghĩ cẩn thận về chuyện kết hôn, nhất định phải thận trọng, nếu không được chi thứ tư chúng tôi…”
“Cảm ơn chú nhỏ, nhưng hôm nay em gái cháu sẽ nấu cơm, cháu phải về nhà ăn.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cố Bồi vẫn giữ nguyên chủ trương kia, muốn nhận cô về chi thứ tư, nếu Cố Khắc còn sống, chuyện này sẽ dễ hơn nhiều.
Nhưng Cố Khắc đã chết, nếu anh nhận nuôi cô, ông Ba ông Năm sẽ không đồng ý.
Cho dù bọn họ đồng ý, trong nhà còn có các chú bác, tất cả đều là anh họ của Cố Bồi, bọn họ sẽ không đồng ý.
Cố Bồi còn muốn tranh thủ, nói: “Ngao Cương cũng có khuyết điểm của nó, nếu thật sự không chọn được thì không cần chọn, tôi vẫn kiên trì với chủ trương của tôi, ông Năm không nhận, chi thứ tư của chúng tôi sẽ nhận cháu.”
Lâm Bạch Thanh hỏi lại: “Vậy cháu có nên chọn Ngao Cương không?” Không chờ Cố Bồi trả lời, cô lại nói: “Cháu rất chân thành muốn bước vào hôn nhân, chờ kết hôn cháu sẽ cố gắng giữ vững hôn nhất, nhưng không ai nói trước được chuyện tương lai. Chú nhỉ, hiện tại nói ly hôn còn quá sớm, nhưng cháu sợ tương lai duyên phận vợ chồng của bọn cháu hết, đến lúc ly hôn, Linh Lan Đường vẫn bị nhà họ Cố thu hồi, còn cháu hai bàn tay trắng.”
Có kết hôn sẽ có ly hôn, một cô gái mới lớn hoài xuân coi trong một tên nhóc nào đó, muốn kết làm vợ chồng, người làm chú như Cố Bồi đã ngăn cản một lần, lại khuyên ngăn nữa cũng không thích hợp.
Vì Lâm Bạch Thanh nhắc đến chuyện này, anh lấy lại phản ứng, nói: “Tôi đã nhìn di chúc, Linh Lan Đường thuộc quyền sở hữu của cháu, chỉ thuộc về cháu, cháu chỉ cần cung cấp lợi nhuận cho nhà họ Cố là được. Cho dù sau này cháu ly hôn, chồng của cháu cũng không thể cướp nó với cháu.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Di chúc viết như vậy, nhưng cháu sợ các chú bác lại không cho là như vậy.”
Cố Bồi hiểu rõ: “Cháu muốn nói rõ vấn đề phân chia tài sản sau ly hôn trước khi kết hôn đúng không?”
Lâm Bạch Thanh mớm lời nửa ngày chính là ý này.
Cô gật đầu: “Đúng vậy.”
“Được, hiện tại tôi đến nhà cũ thảo luận vấn đề này với mọi người trước.” Cố Bồi nói.
Đến Linh Lan Đường, Lâm Bạch Thanh mở cửa xuống xe, nói: “Vậy làm phiền chú nhỏ rồi.”
Cố Bồi gọi lại: “Thanh Thanh.”
Lâm Bạch Thanh quay đầu lại.
Cố Bồi nói: “Cho dù cháu định làm gì, không cần hỏi tôi, thái độ của tôi luôn đứng về phía cháu.”
Trước kia chưa nhận được tin, anh cũng chưa từng đặt chân đến quốc gia này, vừa không quen biết Lâm Bạch Thanh cũng không có khái niệm cụ thể về Cố Minh, về Linh Lan Đường.
Nhưng hiện tại anh đã bước vào, thậm chí tận mắt nhìn thấy Lâm Bạch Thanh chỉ dùng châm cứu để chữa trị cho gấu trúc, anh cũng rất áy náy. Lâm Bạch Thanh càng tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời, trong lòng của Cố Bồi càng thêm tự trách.
“Vâng, cảm ơn chú nhỏ, cả nhà họ Cố chỉ có chú đối xử tốt với cháu nhất.” Lâm Bạch Thanh nói.
Hôm nay cô vẫn mặc bộ váy màu bột đậu, rộng rãi thoải mái, một cô gái nhỏ mới 21 tuổi.
Bởi vì Cố Bồi cũng học y, hơn nữa có thể mạnh dạn nói rằng hầu hết người dân trong nước đều hiểu trung y.
Cho nên anh biết truyền thừa có ý nghĩa gì với cô, nhưng mới 21 tuổi đã phải kết hôn sao?
Chờ kết hôn sẽ bị bức hôn, sinh con?
Lâm Bạch Thanh đã đi rồi.
Cố Bồi dừng xe ở Linh Lan Đường, đến nhà cũ.