Lâm Bạch Thanh nói: “Tạm thời bọn em chưa lên kế hoạch uống rượu mừng, anh cũng đừng chờ. Nhưng sư ca, Linh Lan Đường sắp khai trương, em còn quá nhỏ nên không lập uy trấn giữ được, chờ khai trương em hy vọng anh có thể đến giúp em một thời gian.”
Mục Thành Dương cười nói: “Anh vẫn luôn chú ý, em khai trương ngày nào anh sẽ bắt đầu ngồi khám ngày đó.”
Nếu muốn các sư huynh đệ khác ngồi khám cần phải mời, Mục Thành Dương thì không cần, đời trước cô vừa khai trương anh ấy đã tự động đến.
Đây cũng là tài sản sư phụ để lại cho Lâm Bạch Thanh, các sư huynh đệ, các sư tỷ của cô, y thuật của ai cũng giỏi, lòng dạ nhân hậu.
Ôm kim châm chạy về vườn bách thú, khác với ngày hôm qua mặt ai trong vườn cũng như c.h.ế.t cha c.h.ế.t mẹ, hôm nay ngay cả cô lao công cũng hớn hở, tất nhiên là vì mấy bé gấu trúc.
Bổn Bổn còn nhỏ, vô cùng hoạt bát, hơn nữa sân mới rất rộng rãi, nhân viên chăm nuôi không cho ra ngoài nhưng nó nhất quyết đòi ra ngoài.
Những người đến đi dạo hôm nay có cả Nhãn Phúc, nhóc con tinh nghịch trèo leo khắp nơi, chọc bọn nhỏ liên tục kêu lên, nó cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, muốn bò lên cây lại không thể bò lên, liên tục lăn xuống, ngồi choáng váng một lúc lại tiếp tục bò lên trên, bên ngoài lưới sắt một đám trẻ cũng liên tục cổ vũ cho nó.
Nhưng bên trong lại là một cảnh tượng khác.
Tối qua Kỳ Kỳ đã hạ sốt, nhưng sáng sớm hôm nay lại phát sốt.
Tuy nhiên trong trường hợp này, cơn sốt của Kỳ Kỳ không đơn giản như vậy, mà còn đáng lo ngại hơn.
Phát sốt đồng nghĩa với bị viêm, ngoại trừ giảm nhiệt thì các bác sĩ quân y cũng không còn cách nào khác.
Tất cả mọi người đang đợi xem Lâm Bạch Thanh có cách nào tốt hơn hay không.
Mở khóa mở ống châm, lấy kim châm ra, nhìn qua cũng chỉ là mấy cái châm màu vàng, nhưng nhìn kỹ, trên châm hơi phiếm màu đỏ đậm, ánh sáng chiếu vào, mặt trên sẽ hiện lên ánh sáng năm màu rực rỡ.
Bởi vì Kỳ Kỳ đang hôn mê nên châm cứu dễ dàng hơn nhiều.
Các bác sĩ quân y cũng có kinh nghiệm, trên người mỗi người sẽ mang theo mùi hương của cây trúc, mọi người đều luyến tiếc không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt chứng kiến châm cứu gấu trúc, chụm đầu vào với nhau vòng thành một vòng. Nếu Kỳ Kỳ mở mắt ra nhìn thấy một vòng toàn đầu người thế này, mỗi người đều mang theo nụ cười khó hiểu, có lẽ lại bị dọa ngất xỉu lần nữa.
Đột nhiên nhân viên chăm nuôi của Kỳ Kỳ nói: “Nó chảy mồ hôi.”
“Vậy nghĩa là sắp hạ sốt, Thượng đế phù hộ, để nó hạ sốt đi.” Một bác sĩ nói.
Một người khác nói: “Có lẽ Thượng đế cũng chưa thấy gấu trúc bao giờ, cầu Bồ Tát đi, a di đà phật, Bồ Tát phù hộ.
Lúc này Trương Nhu Giai nói chen vào: “Bạch Thanh đang cứu Nội Đình và Lệ Đoái, liệu pháp châm cứu của cô ấy đã phát huy hiệu quả.”
Các bác sĩ tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy.”
Trương Nhu Giai duỗi tay muốn chạm vào châm: “Còn muốn đ.â.m chỗ nào, cậu nói đi tôi đ.â.m cho.” Nhưng nhìn kỹ lại, nói: “Đây là kim châm của Bảo Tế Đường đúng không, thôi tôi không chạm vào nó, làm hỏng một cái cả đời cũng không trả nổi.”
“Không phải kim châm được bán rất nhiều sao, một bao cũng chỉ mất mấy chục đồng.” Có một bác sĩ nói.
Trương Nhu Giai nói: “Nói đùa gì vậy, bộ châm này được truyền lại cho đời sau, trên đời này cũng chỉ còn lại mấy bộ, làm hỏng một bộ, cho dù băm tôi ra bán cũng không đền nổi.”
Lâm Bạch Thanh suýt nữa c.h.ế.t cười, cho nên mới nói bộ châm nhìn như bình thường này lại trân quý đến mức nào.
Hôm nay Trương Nhu Giai chuẩn bị thể hiện tốt một chút, cũng không dám chạm vào nó.
Cuối cùng Kỳ Kỳ cũng tỉnh ngủ, hai quầng thâm mắt lông xù xù, một đôi mắt ngây thơ có chút mệt mỏi, mở to mắt liếc nhìn xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt của nó nhìn lên trán, chỗ đó có kim châm đang sáng lấp lánh, nó chậm rãi vươn tay, người xung quanh không ai chú ý đến bởi vì bọn họ đang mải quan sát huyệt vị.
Lâm Bạch Thanh đã nhìn ra con gấu trúc này muốn tấn công, tất nhiên không dám làm hỏng châm, lại không thể dừng châm cứu, cô chuẩn bị dùng tay của mình để hấp dẫn sự chú ý của nó.
Móng vuốt của nó chậm rãi chậm rãi, đột nhiên vèo một cái, thấy móng vuốt sắp cào vào tay của Lâm Bạch Thanh, có một bàn tay to thon dài mảnh khảnh bắt được tay gấu, nhân viên chăm nuôi cũng vội vàng vỗ về an ủi nó.
Chờ mọi người lấy lại phản ứng Cố Bồi đã xoay người đi làm việc khác.
Đời trước anh cũng như vậy, lúc cùng làm việc cô đang nhìn tài liệu anh thì lại vội làm việc khác, nhưng gặp phải tình huống nguy cấp anh sẽ là người phát hiện đầu tiên.
Hôm nay tâm trạng của Cố Bồi rất không tốt.
Trương Nhu Giai cũng nhìn ra, nhỏ giọng nói với Lâm Bạch Thanh: “Bình thường sắc mặt bác sĩ Cố của chúng ta đã không đẹp nhưng hôm nay cực kỳ xấu, có lẽ còn nhớ ngày hôm qua bị gấu trúc nôn… Ha ha ha, nghĩ lại quá buồn cười.”