Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Một nhân viên chăm nuôi nói xen vào: “Ăn được, nó rất thích ăn đồ ngọt.”

Vườn trưởng Trịnh gật đầu: “Thế thì nhanh lên, gọi người đến chở cô ấy, để cô ấy nhanh chóng lấy thuốc cho Kỳ Kỳ.”

Lâm Bạch Thanh đang chuẩn bị đi thì có người vỗ vai cô: “Bạch Thanh, hôm nay năng lực của cậu khiến cho người ta kinh ngạc đấy.”

Lâm Bạch Thanh nhìn qua, mặc dù người đối diện đeo khẩu trang nhưng cô nhìn một phát liền nhận ra: “Trương Nhu Giai?”

“Ngoài tôi ra thì còn ai nữa, thế nào rồi, đã chọn được chồng chưa, định chọn anh nào đây?” Trương Nhu Giai khoanh tay hỏi.

Trương Nhu Giai: bạn của Lâm Bạch Thanh lúc cô học y, bởi vì yêu đương với Bát sư ca Mục Thành Dương của cô nên lúc đầu hay đến Linh Đan Đường, Lâm Bạch Thanh vừa tan học liền về đây ngồi khám nên trong các bạn cùng lớp cô chỉ chơi thân với cô ấy.

Bác sĩ Cố cả đời chỉ nhận chín học trò, Mục Thành Dương là học trò thứ tám, hẹn hò với Trương Nhu Giai vài năm nhưng không đến được với nhau, hơn nữa cuộc đời anh ấy khá là bi thảm, lúc giúp người ta khám bệnh thì chọc phải lưu manh nên đã bị gã g.i.ế.c hại.

Trong tương lai thì Lâm Bạch Thanh sẽ giới thiệu Cố Bồi cho Trương Nhu Giai, nhưng sau ba năm quen nhau thì hai người họ lại chia tay mà không có lý do.

Còn về tin đồn mẹ của Cố Bồi cùng người tình hại c.h.ế.t cha của anh, cô cũng nghe kể từ Trương Nhu Giai mà ra.

Tay nghề của Trương Nhu Giai khá giỏi, đầu óc cũng rất linh hoạt, còn là người nổi tiếng trong trường, thậm chí lúc các doanh nghiệp tư nhân xin ủy quyền thuốc được quân đội cấp phép cô ấy còn sử dụng quan hệ để đăng ký mấy chục loại thuốc trung y pha chế sẵn được quân đội cấp phép sử dụng cùng một lúc.

Sau này cô ấy trở thành người phụ nữ giàu có, nằm một chỗ cũng có tiền đến tay.

Hiện tại cô ấy vẫn đang yêu Mục Thành Dương, cũng vừa được phân công làm việc ở bệnh viện quân y.

Trương Nhu Giai nói: “Cậu kê bài thuốc Tứ Quân Tử và Tham linh bạch truật tán à, thật ra tôi cũng có đề xuất sử dụng những loại đó, nhưng tôi chỉ là bác sĩ thực tập nên có nói cũng không ai để ý.”

Lâm Bạch Thanh không rảnh nghe cô ấy phàn nàn, liền nói: “Tôi đi lấy thuốc trước đây, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp.”

Thấy cô rời đi, Cố Ngao Cương vừa hút thuốc vừa hấp tấp chạy theo sau như cái đuôi nhỏ.

Chữa bệnh cho gấu trúc là chuyện lớn, anh em nhà họ Cố vừa làm việc vừa nhìn ra đầu ngõ, nhìn thấy xe đã trở về liền liếc mắt ra hiệu cho nhau. Cố Ngao Cương xuống xe trước, vừa mới nhảy xuống liền nghe thấy tiếng sàn sạt dưới chân, cúi đầu xuống nhìn liền thở dài, vì ngay dưới chân của anh ta có một đống cát, bây giờ cát chui hết vào giày rồi.

“Đứa nào làm trò này đấy, Cố Vệ Quân là em làm đúng không?” Anh ta vừa nói vừa phủi giày.

Cái trò này của Cố Vệ Quân vẫn bắt chước từ Cố Vệ Quốc mà ra, biết là Ngao Cương thích sạch sẽ liền cố tình khiến anh ta bị bẩn.

Cố Vệ Quân vừa nghe Lâm Bạch Thanh đến lấy thuốc liền ra sức phối hợp, anh ấy giúp cô lấy bàn đạp[4], giúp cô trải giấy dai, nghe Lâm Bạch Thanh ra lệnh: “Anh Vệ Quân đi sắp xếp hòm thuốc hộ tôi với.”

[4] _Ghế nhỏ để dẫm lên lấy đồ trên cao

_ Liền vội vội vàng vàng đi vác cái hòm thuốc đến.

Kết quả vừa nhìn ra ngoài, chỉ thấy anh Sáu Cố Ngao Cương đang phủi giày.

_Ghế nhỏ để dẫm lên lấy đồ trên cao

_

Thế còn Lâm Bạch Thanh đâu, đi đâu rồi?

Vừa mới đuổi theo thì chỉ nhìn thấy khói của xe con, cô đi một mình, không mang theo ai trong số anh em họ.

Trương Nhu Giai cùng mấy người chăm nuôi gấu trúc ở cùng nhau, nhìn thấy Lâm Bạch Thanh đến liền nói: “Bạch Thanh, có câu hỏi mà ban nãy nhân viên chăm nuôi này cứ hỏi tôi suốt, nhưng tôi cũng không rõ lắm, cậu mau giải thích cho họ đi. Sao gấu trúc bỗng nhiên tấn công cả nhân viên chăm nuôi chứ?”

Mấy nhân viên chăm nuôi cũng rất là hoang mang, tất cả đều xúm lại đây, có người nói: “Bác sĩ ơi, tôi đã ở khu bảo tồn gấu trúc này được nửa năm rồi, Bổn Bổn vẫn luôn do tôi chăm sóc nhưng nó đột nhiên không chấp nhận tôi, làm tôi cũng không dám lại gần nó nữa.”

Còn có người nói: “Tôi là nhân viên chăn nuôi của Kỳ Kỳ, ngày thường Bổn Bổn rất thích chơi cùng với tôi, nhưng mấy ngày gần đây cứ thấy tôi là cào, cắn. Nó mà cắn thì Tâm Tâm cũng sẽ cắn, làm cho tôi cũng không dám tiến vào nữa.”

Lâm Bạch Thanh phải sắc thuốc trước, đổ thuốc vào trong nồi đất chần sơ qua rồi nhìn Trương Nhu Giai cười.

Trương Nhu Giai tràn đầy mong đợi.

Đương nhiên cô ấy biết lý do, nhưng cả hai đều là bác sĩ, cô ấy cho rằng Lâm Bạch Thanh không biết, vì thế muốn tranh thủ cơ hội tốt này để thể hiện chuyên môn trước bệnh nhân, cũng khiến các lãnh đạo coi trọng mình hơn.

Advertisement
';
Advertisement