Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Nhưng dù cho Lâm Bạch Thanh đến sau, cũng chưa từng tìm hiểu kỹ càng về gấu trúc thì cô vẫn có thể giải thích thông qua các triệu chứng bệnh của chúng.

Đời trước Trương Nhu Giai đã có được cửa hiệu của riêng mình nên không làm bác sĩ trung y nữa, sau này cũng khâm phục Lâm Bạch Thanh từ tận đáy lòng. Nhưng bây giờ cô ấy vừa mới tốt nghiệp, kiến thức lý thuyết khá là phong phú, tự nhận mình giỏi hơn Lâm Bạch Thanh một chút.

Lâm Bạch Thanh vốn cũng muốn tâng bốc cô ấy một phen, nhưng lúc này viện trưởng Lý cùng vườn trưởng Trịnh cũng xúm lại đây chắp tay sau lưng, miệng cười tủm tỉm nghe, cô bỗng nhiên không muốn nữa. Cô nói trước: “Tâm Tâm là mẹ của Bổn Bổn.”

“Đúng vậy, chậc, bác sĩ nhỏ hóa ra cô không biết à.” Nhân viên chăm nuôi nói.

Trương Nhu Giai thấy mọi sự chú ý đều bị cướp đi liền vội vàng nói: “Bạch Thanh, hay là để tôi giải thích cho?”

Lâm Bạch Thanh kéo cô ấy ra sau, cướp lời nói: “Bổn Bổn có đờm giả, bụng bị đầy hơi, đường hô hấp của nó không được thông thuận. Động vật phân biệt nhân viên chăm nuôi thông qua mùi hương, khi mà khứu giác của nó bị biến đổi thì nó không thể phân biệt nhân viên chăm nuôi nữa. Nó bực bội khó chịu thì sẽ tấn công người, Tâm Tâm là mẹ, con mình đánh ai thì chắc chắn mẹ sẽ đánh cùng. Còn Kỳ Kỳ mới bắt về từ nơi hoang dã, đương nhiên rất hiếu chiến, thấy có đánh nhau liền lao vào ngay.”

Mấy nhân viên chăm nuôi đối diện nhau, chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Thảo nào, cứ lúc nào Bổn Bổn quậy phá thì Tâm Tâm cũng bắt đầu quậy, Kỳ Kỳ thì ném luôn cả trúc rồi xông vào đấy.”

Vườn trưởng Trịnh nhìn viện trưởng Lý, phục sát đất, cũng giơ ngón cái cho Lâm Bạch Thanh.

Một nhân viên chăm nuôi cũng nói từ tận đáy lòng: “Lúc cô mới đến chúng tôi còn cho rằng cô còn quá trẻ không có tay nghề, thật không ngờ tới tuổi trẻ như này mà tay nghề đã cao siêu như thế, đã thế lại còn hiểu rõ gấu trúc hơn cả chúng tôi.”

Một người khác nói: “Trái tim nhân hậu, người cũng xinh đẹp, cô lại còn có tướng Bồ Tát nữa chứ.”

Mọi người đều tranh nhau làm: “Bác sĩ cô mau đi nghỉ ngơi đi, để chúng tôi sắc thuốc cho.”

Lâm Bạch Thanh quay người liền nhìn thấy Trương Nhu Giai đang trưng cái mặt buồn bực mà không có chỗ xả ra.

Cuối cùng cô ấy nói: “Chuyện Bổn Bổn và Tâm Tâm là hai mẹ con cũng không ghi trong hồ sơ bệnh án, có phải quân y Cố nói với cậu không?”

Lâm Bạch Thanh cố tình úp mở, nhếch mày cười: “Cậu đoán xem.”

Trương Nhu Giai không đoán nữa, quay sang hỏi: “Không phải cậu đang chọn chồng à, trong các anh em nhà họ Cố cậu chọn ai, định hôm nào kết hôn, chúng ta tâm sự tí đi.”

Lâm Bạch Thanh phớt lờ cô ấy, đi vào trong bắt mạch lại cho Kỳ Kỳ.

Bệnh của con gấu trúc này rất phức tạp, cũng rất là nguy hiểm, bây giờ toàn dựa vào truyền dịch để duy trì sự sống.

Đợi thuốc sắc xong, mấy nhân viên chăm nuôi vừa ngửi liền biết gấu trúc sẵn lòng uống thuốc này.

Bởi vì nó tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng của trúc, lại cho thêm tí đường trắng, có nhân viên chăm nuôi thử nếm liền kinh ngạc nói: “Cái này rõ ràng là vị của trúc, cũng chỉ hơi hơi đắng.”

Vì đã biết tại sao gấu trúc kháng cự con người nên các nhân viên chăm nuôi có cách để lại gần chúng. Đầu tiên chà mùi thơm của trúc lên tay, sau khi vào thì dùng tay chạm vào mũi Bổn Bổn giống như Lâm Bạch Thanh để cho nó ngửi được mùi quen thuộc thì nó sẽ ngoan. Còn về thuốc trung y đang tỏa ra mùi trúc, Kỳ Kỳ vừa tỉnh dậy vì sốt mà miệng khô lưỡi khô, dưới sự dỗ dành của nhân viên chăm nuôi liền uống từng ngụm từng ngụm hết rồi.

Thuốc này là thuốc giảm nhiệt hạ sốt, kết hợp với thuốc tây chắc có thể giúp Kỳ Kỳ hạ sốt.

Mà vì tình trạng của Kỳ Kỳ vẫn chưa ổn định nên nhóm chuyên gia của bệnh viện quân y vẫn phải ở đây trông coi.

Ngày mai Lâm Bạch Thanh vẫn phải đến đây một chuyến để tiếp tục châm cứu, điều chỉnh đơn thuốc cho Kỳ Kỳ.

Bác sĩ đi khám bệnh, điều quan trọng nhất chính là tiền khám.

Tại sao Lâm Bạch Thanh không nhường Trương Nhu Giai mà cố tình cạnh tranh, cũng bởi vì tiền khám bệnh.

Nếu cô nhường sự nổi bật cho Trương Nhu Giai thì tiền khám sẽ không thể tăng giá nữa.

Vườn trưởng Trịnh dẫn theo nhân viên quản lý tài chính đến, vội vàng trả tiền, Lâm Bạch Thanh liền công phu sư tử ngoạm nói một con số lớn: “ Cả tiền thuốc lẫn tiền khám tôi lấy hai mươi đồng thôi.”

“Bao nhiêu cơ?” Vườn trưởng Trịnh sửng sốt.

Lâm Bạch Thanh nghĩ mình đòi nhiều quá, vừa định nói thật ra mười đồng cũng được.

Dù sao đầu năm nay bác sĩ trung y đến tận nơi khám một chuyến, tiền khám phổ biến cũng phải từ một đến ba đồng.

Nhưng nhân viên quản lý tài chính nói: “Lãnh đạo, chi phí mời tổ chữa bệnh của bệnh viện quân y là năm trăm đồng một ngày, bác sĩ trung y chỉ lấy mỗi hai mươi đồng.”

Advertisement
';
Advertisement