Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lâm Bạch Thanh cười, lại hỏi Cố Bồi: “Chú nhỏ chú định cả đời này không kết hôn thật hả?”

Ban nãy Cố Ngao Cương hỏi thì anh không trả lời, nhưng Lâm Bạch Thanh hỏi thì anh lại trả lời một cách nghiêm túc, anh nói: “Tôi không cho rằng kết hôn là điều bắt buộc trong đời người, ngược lại tôi cho rằng có được một người bạn tri kỷ trong công việc càng quan trọng hơn.”

Lâm Bạch Thanh nói tiếp: “Cháu nghe nói chú rất kính trọng ông Tư, nếu như ông Tư bảo chú kết hôn thì sao, chú vẫn không kết hôn à?”

Cố Ngao Cương cau mày, bởi vì ông Tư của anh c.h.ế.t rất thảm, một khi nhắc đến Cố Bồi sẽ không vui.

Quả nhiên, ánh mắt của Cố Bồi xẹt qua một chút đau đớn nhưng anh vẫn nói: “Nếu đã là yêu cầu của cha, đương nhiên phải làm theo.”

Lâm Bạch Thanh cười: “Câu này cháu nhớ kỹ, anh Ngao Cương cũng sẽ nhớ kỹ, sau này chú không được nói mà không giữ lời.”

Anh không muốn kết hôn ư, nằm mơ đi.

Kết hôn rồi ly hôn cũng được, nhưng ngày mai Lâm Bạch Thanh nhất định phải đem chuyện cưới xin đổ dồn lên người anh.

Cô cũng có nắm chắc, ông Ba và ông Năm đều sẽ giúp đỡ cô.

Anh mà từ chối, có Cố Ngao Cương làm chứng, anh sẽ bị tất cả những gì mình nói ngày hôm nay vả mặt.

Đối với Lâm Bạch Thanh, Cố Bồi càng tiếp xúc lại càng thấy được sự đáng quý của cô, anh không quen gắp thức ăn cho người khác, vì thế liền cố ý dịch món rau cần xào mà Lâm Bạch Thanh thích ăn đến trước mặt cô, rồi nói: “Hôm nay cháu vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”

“Chú nhỏ chú vẫn muốn ăn thịt bò à, để hôm nào cháu nướng cho chú ăn, ông chủ chợ bán thức ăn nói cháu muốn ăn ngày nào thì sẽ để phần cho cháu phần sườn bò tươi ngon nhất.” Lâm Bạch Thanh cố tình nói giọng thân mật.

Cố Bồi ho vài tiếng rồi mới nói: “Ăn xong thì kê đơn thuốc đi, đến lúc đó thì nói kỹ một tí, để cho người của khoa trung y bệnh viện quân y học hỏi thêm kiến thức.”

Đến lúc kê thuốc cho gấu trúc[2] rồi, còn cách điều trị ra sao thì phải nói rõ ràng với mọi người.

[2] _Nguyên văn ở đây là “Cổn Cổn”, đây là nickname, cách gọi thân mật của gấu trúc.

_ Bổn Bổn bị ứ đờm, Lâm Bạch Thanh định kê bài thuốc long đờm Tứ Quân Tử cho nó vì tình trạng không quá nghiêm trọng nên chỉ kê hai liều, nhìn hình thể và đánh giá cân nặng của nó xong, Lâm Bạch Thanh nói: “Cứ kê liều lượng lớn đi.”

Còn Tâm Tâm thì do tỳ hư cộng thêm chức năng gan suy giảm, trên nguyên tắc “hư chỗ nào thì bổ chỗ đó” của Kinh Phương Yếu Lược, Lâm Bạch Thanh kê bài thuốc Gia vị[3] sâm linh bạch truật tán, đây là thuốc trung y được pha chế sẵn, giống với bài thuốc Tứ Quân Tử không đắng, dễ uống, liều lượng thì cho gấp đôi con người.

_Nguyên văn ở đây là “Cổn Cổn”, đây là nickname, cách gọi thân mật của gấu trúc.

_

[3] _”Gia vị” ở đây có nghĩa là điều chỉnh hoặc thêm thành phần khác vào công thức ban đầu để tăng cường hiệu quả hoặc cải thiện các ứng dụng. Bác sĩ dựa trên tình trạng hoặc nhu cầu cụ thể của bệnh nhân để điều chỉnh bằng cách thêm một số loại thảo dược hoặc điều chỉnh tỉ lệ thuốc để đạt được hiệu quả điều trị tốt hơn.

_ “Liều lượng thuốc gấp hai lần có nhiều quá không?” Một bác sĩ trung y của bệnh viện quân y hỏi.

Lâm Bạch Thanh đáp: “Anh thử ôm nó xem, cân nặng của nó ít nhất cũng phải một trăm cân, phải kê gấp hai lần đấy.”

Bác sĩ trung y từ xa nhìn thoáng qua, đúng là vậy, cái cục thịt tròn tròn màu đen trắng đang lăn lộn kia không dưới một trăm cân.

Vừa kê thuốc xong, nhân viên lái xe liền nhấn ga hết cỡ, phóng xe như bay đến Linh Đan Đường lấy thuốc.

Vẫn còn sót lại con gấu trúc cuối cùng là Kỳ Kỳ, đây cũng là con có vấn đề nghiêm trọng nhất, nghe nói nó là một con gấu trúc vừa bắt được ở nơi hoang dã về, mạch đập rất yếu.

_”Gia vị” ở đây có nghĩa là điều chỉnh hoặc thêm thành phần khác vào công thức ban đầu để tăng cường hiệu quả hoặc cải thiện các ứng dụng. Bác sĩ dựa trên tình trạng hoặc nhu cầu cụ thể của bệnh nhân để điều chỉnh bằng cách thêm một số loại thảo dược hoặc điều chỉnh tỉ lệ thuốc để đạt được hiệu quả điều trị tốt hơn.

_

Nó mắc bệnh liên quan đến nội tạng, vì sức khỏe quá yếu nên rất khó nghe được mạch đập. Lâm Bạch Thanh tạm thời cũng không đưa ra được kết luận, suy nghĩ một lúc, dưới tình huống không thay đổi các loại thuốc tây thông thường, Lâm Bạch Thanh thử kê cho nó một bài thuốc mới, không giống với hai bài thuốc phía trên, đây là một loại thuốc trung y chính hiệu.

Vườn trưởng Trịnh vừa nghe thấy là thuốc dạng nước, lo lắng nói: “Chỉ sợ gấu trúc không uống nước thuốc đắng thôi, hay là cô đổi thành loại thuốc khác đi.”

Lúc ăn cơm Lâm Bạch Thanh đã nghĩ kỹ rồi, cô nói: “Thuốc có hơi đắng, cho thêm tí đường vào là được.”

Vườn trưởng Trịnh giật mình: “Gấu trúc có ăn được đường không, sợ là không được ý chứ.”

Ông ta phụ trách việc quản lý chứ không làm về chăm nuôi nên không biết gấu trúc có ăn được đường hay không.

Advertisement
';
Advertisement