Triệu Thúy Hoa càng nghĩ càng lo lắng, cho nên lập tức nhìn về phía Bạch Tú Tú.
Chị cả có rất nhiều cách hay!
“Chị cả, chúng ta đều là một thành viên trong gia đình, số tiền đó cũng có phần của hai anh chị đó. Nếu để cha mẹ cho hai người bọn họ, vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Làm sao hả? Đương nhiên là tách ra ở riêng rồi.” Bạch Tú Tú trả lời vô cùng dứt khoát.
Triệu Thúy Hoa lập tức im lặng.
Dọn ra ở riêng? Chị cả nỡ dọn đi nhưng cô ta lại không nỡ.
Trong nhà không có ai không biết chuyện cha mẹ không thích anh chị cả. Bọn họ muốn tách ra ở riêng, không phải là cứ tùy tiện dọn sao?
Nhưng mà cô ta thì không được, tuy rằng dạo gần đây hai vợ chồng già cũng dần ghét cô ta, nhưng cô ta sinh cháu nội cho nhà họ Vương, vẫn còn rất được thương yêu.
Thỉnh thoảng còn sẽ lén cho bọn họ hai quả trứng gà ăn.
Với lại ở chung thì còn có thể chiếm của hời của vợ thằng năm.
“Chị cả, thím năm rất may mắn, chị không muốn hưởng ké à? Dọn ra ở riêng? Chị nỡ sao?” Triệu Thúy Hoa không tin cho lắm.
Lợi ích bày ra rành rành ở trước mặt, chị cả vừa thông minh lại còn lười biếng, sao có thể không muốn chiếm của hời chứ.
Bạch Tú Tú nhìn cô ta, cười đầy thâm ý.
Của hời? Sau này những gì còn lại trong tay mấy người nhà họ Vương chỉ có nợ nần. Dù sao thì lúc tách ra ở riêng cô và Vương Thanh Hòa sẽ lại tính toán phần sổ sách công khai một lần nữa. Số tiền mà hai vợ chồng già kia lén giấu đi có một phần chính là tài sản ở trong nhà, đến lúc đó cô và Vương Thanh Hòa cũng phải chia lấy một phần.
Nhưng hiện tại nhà họ Vương đã không còn tiền nữa rồi.
Cho nên sau này thím năm vẫn là nên suy nghĩ lại xem dùng cách nào để trả nợ cho cha mẹ chồng của cô ta thì tốt hơn.
Nhưng mà cô sẽ không giải thích quá nhiều với Triệu Thúy Hoa.
“Bên ngoài gió to quá, tôi dẫn hai đứa nhỏ về phòng trước.” Bạch Tú Tú ko trả lời Triệu Thúy Hoa nữa, dẫn hai đứa nhỏ về phòng.
Chiều nay sau khi tính sổ xong đã chạy đến công xã một chuyến, mua không ít đồ ăn về.
Cô vốn dĩ muốn chờ Vương Thanh Hòa về ăn chung, nhưng mà hiện tại cô đã cảm thấy hơi đói rồi, cho nên dẫn hai đứa nhỏ vào phòng ăn trước.
Quay về phòng, Bạch Tú Tú mở bánh hạch đào mới mua ra, cho hai đứa con mỗi đứa một cái.
Lại dùng nước nóng còn lại trong bình thủy pha ba ly nước mật ong.
Cô kéo kín màn lại, dẫn hai đứa nhỏ bắt đầu ăn uống ngon lành.
Trong phòng lớn.
Triệu Quế Phân vừa vào trong phòng lập tức hỏi thăm tình hình: “Ông già, thế nào rồi? Bọn họ có đổi ý trở mặt không?”
“Bọn họ nói là sẽ không làm thế, nhưng mà chắc là nói thật đó, chúng ta cũng không dễ dọc, kiểu gì cũng phải cắn ngược lại bọn họ một phát, kéo bọn họ c.h.ế.t chùm, hai người kia chỉ là muốn tiền thôi.” Vương Thủ Thành buồn bã ỉu xìu.
Triệu Quế Phân vừa nghe đã không có việc gì nữa, kích động muốn phát khóc: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng không có chuyện gì nữa rồi.”
“Sao lại không có việc gì được chứ? Một đống tiền như thế đều mất sạch rồi, bây giờ nhà mình còn lại bao nhiêu tiền?” Vương Thủ Thành mệt mỏi hỏi lại vợ mình.
Triệu Quế Phân lấy hết toàn bộ số tiền còn sót lại trong nhà ra nói: “Còn thừa bốn mươi mốt đồng tám hào.”
“Nhiêu đây thì đủ để làm cái gì chứ?” Vương Thủ Thành đau đầu.
“Không có gì, căn nhà của thằng hai sắp xây xong rồi, đến lúc đó cả gia đình đều có thể cùng nhau vào núi đi săn, có ông và bọn nó nhìn chằm chằm, tôi cũng không tin là thằng cả còn có thể giở trò gì.” Triệu Quế Phân cắn răng nói.
“Bà đừng có nhắc đến nó nữa, chỉ cần nó không muốn đi săn cho chúng ta thì cho dù có mười người đi theo nó cũng chẳng có tác dụng gì. Vẫn là tranh thủ đuổi nó ra ở riêng sớm đi, tránh cho nó lại ăn hết lương thực trong nhà chúng ta.” Nhắc đến con trai cả, Vương Thủ Thành lại cảm thấy xui xẻo.
“Đúng rồi, hôm nay thằng năm với vợ thằng năm nói chuyện này với tôi, ông nghe thử xem có được không?” Triệu Quế Phân nhớ đến chuyện vào chợ đen buôn bán mà vợ thằng năm mới nói hôm nay.
Vương Thủ Thành nghe xong những lời Triệu Quế Phân kể lại, nghĩ nếu có thể đến chợ đen buôn bán kiếm tiền, ánh mắt lập tức sáng rực trở lại.
Nếu như vợ của thằng năm có thể vào chợ đen kiếm tiền, vậy chẳng phải có thể kiếm lại số tiền mà nhà bọn họ bị tổn thất lần nào sao? Hơn nữa vợ thằng năm may mắn như thế, đi chợ đen chắc chắn cũng sẽ không bị bắt.
Vương Thủ Thành nghĩ như thế, chỉ cảm thấy mình sẽ nhìn thấy tiền ngay lập tức!
“Tôi thấy được đó, không có gì là không được. Vợ thằng năm đã có lòng muốn kiếm tiền cho nhà mình, đây là chuyện tốt của gia đình chúng ta.” Vương Thủ Thành sốt ruột vội vàng đồng ý ngay lập tức.
Triệu Quế Phân nghe thế cười mỉa nói: “Tôi còn chưa nói hết đâu, ý của nó là chỉ chia cho chúng ta một phần, không muốn chia cho những người khác.”
“Như vậy thì không được, sau khi đuổi thằng cả ra ở riêng rồi, cả gia đình này đều là người một nhà. Nếu nó làm mấy thứ đó quá lộ liễu, sao mấy đứa khác có thể không biết được chứ? Bà nói với nó, nếu nó muốn làm thì ngoại trừ nhà thằng cả ra, nó đều phải dẫn theo những người khác cùng nhau làm.”
Vương Thủ Thành nhíu mày.
Cái nhà này tuyệt đối không thể phân tách được!
“Ông già, tôi nghe người ta nói chợ đen là vi phạm pháp luật đó…”
“Chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi mà?” Vương Thủ Thành chỉ lo nghĩ đến chuyện kiếm lại số tiền đã mất, cũng bất chấp mọi nguy hiểm.
Trong nhà chỉ còn lại mấy chục đồng, nếu như để những người khác trong nhà biết, mọi người chắc chắn sẽ quậy banh nóc mất.
“Vậy được rồi, nhưng mà ông già à, chuyện đuổi thằng cả ra ở riêng chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng mới được. Dù sao thì chúng ta không thể chia tiền cho bọn nó được, hiện tại chúng ta không có tiền nữa rồi.” Triệu Quế Phân nhắc đến tiền là lại sầu.
Bình thường tuy rằng bà ta rất keo kiệt, nhưng mà có bao giờ cần phải lo lắng chuyện tiền nong đâu chứ?
Trong nhà còn có nhiều tiền như thế!
“Tôi biết rồi, bà chờ tôi suy nghĩ chút đã.” Vương Thủ Thành không nói tiếng nào, nếu muốn đuổi thằng cả đi mà không cho anh một đồng nào, chuyện này cho dù có nói như thế nào cũng không được.
Nhất định phải làm cho bọn họ phạm phải sai lầm mới được!
“Bà già, tôi nói với bà nè…”
Vương Thủ Thành lẩm nhẩm lầm nhầm vài câu bên lỗ tai Triệu Quế Phân.
Triệu Quế Phân do dự: “Vậy có được không? Vậy không phải tôi sẽ rất mất mặt sao?”
“Vì cái nhà này, bà chịu ấm ức chút đi. Chờ năm nay chúng ta chia lương thực rồi, bà cũng may một bộ quần áo mới đi.” Vương Thủ Thành thở dài, mặt mày đầy vẻ sầu khổ.
“Được rồi, mua quần áo mới làm cái gì? Phải để dành tiền nữa. Chuyện này cứ quyết định thế đi. Tôi tìm cơ hội thích hợp đi kiếm chuyện với nó, tốt nhất là có thể làm vợ thằng cả đánh tôi.” Triệu Quế Phân cũng hạ quyết tâm.
“Cha, anh cả về rồi.” Ngoài phòng, Vương Thanh Kỳ lớn tiếng gọi với vào trong phòng.
Vương Thủ Thành đi nhanh vài bước chạy ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái sọt trên lưng của anh: “Thanh Hòa à, hôm nay con có săn được con mồi nào về không?”
Vương Thanh Hòa vẫn cứ quăng sọt đến trước mặt ông ta như mọi hôm: “Cha, trong núi nhiều người quá, con mồi đều bị dọa sợ, rất khó bắt, chắc là chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ tốt hơn.”
Tuy rằng ông ta đại khái đã đoán được sẽ không có con mồi, nhưng mà khi thấy không có thật, Vương Thủ Thành vẫn cứ tức giận.
Đều là lừa ông ta! Anh rõ ràng là không muốn đi săn.
Nếu không phải sau này còn phải đuổi thằng cả đi, hiện tại ông ta thật sự rất muốn bảo thằng cả ở nhà làm việc cho ông ta!
Vương Thanh Hòa cũng không quan tâm bọn họ tức giận cỡ nào, buông sọt rồi lập tức đi vào trong phòng.
Trong phòng, Bạch Tú Tú đang may giày vải cho hai đứa nhỏ.
Cô đã bê bàn nhỏ của giường đất, trên bàn còn bày bánh kem và bánh hạch đào.
Vương Thanh Hòa đi vào phòng, đóng kín cửa lại. Nhìn vợ mình, lại nhìn hai đứa nhỏ đã ngủ say, nhẹ nhàng nói: “Vợ, xong hết rồi.”
Bạch Tú Tú lập tức yên tâm, kích động quăng đồ đang cầm trên tay xuống, nhảy vào lòng n.g.ự.c anh: “Tốt quá rồi!”