Tuy rằng cô nhìn thấy cha chồng mất hồn mất vía quay về thì cũng đã đoán được. Nhưng mà chuyện này còn cần Vương Thanh Hòa đích thân xác nhận thì cô mới càng yên tâm hơn.
Vương Thanh Hòa đỡ lấy cô, không để cô ngã xuống.
Anh lấy được tiền cũng không có gì quá vui vẻ. Nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ vui sướng của Tú Tú, trong lòng đương nhiên cũng vui vẻ theo.
Vương Thanh Hòa đặt vợ lên giường đất, lấy hết tiền cất trong túi áo trong ra.
Bạch Tú Tú nhìn đống tiền kia, hai mắt sáng rực lên.
“Đây là ba nghìn sáu trăm đồng, hai trăm đồng đưa cho hai người diễn kịch, hai người đưa cho Tiểu Trương, số còn lại đều là của chúng ta.” Vương Thanh Hòa vừa nói vừa thành thạo đốt bếp lò lên.
Bạch Tú Tú bỏ hết tiền vào trong không gian: “Chờ thêm vài ngày nữa dọn ra ở riêng, chúng ta lại nhờ người tìm công việc, đến lúc đó vào trong thành phố mua một căn nhà. Chờ chúng ta ổn định ở đó rồi, lại đến tỉnh thành… Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Bạch Tú Tú nghĩ đến tương lai, lập tức tràn ngập nhiệt tình.
Kiếp trước cô chỉ có thể bay ở đằng sau anh nhìn anh, hiện tại cô còn sống, sau này cô và anh, còn có hai đứa con, cả gia đình sẽ cùng nhau cố gắng.
Sống một cuộc sống tốt đẹp, anh không cần phải sống trong thù hận nữa.
“Được rồi, vậy anh đi tìm Tiểu Trương, nhờ anh ấy giúp đỡ.” Vương Thanh Hòa đồng ý ngay lập tức, anh chưa bao giờ từ chối yêu cầu của vợ.
“Đúng rồi, về chuyện dọn ra ở riêng này, em cũng có chuyện muốn thương lượng với anh đây.” Bạch Tú Tú nói đến chuyện này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Vương Thanh Hòa mới vừa đốt lửa lên, thấy cô như thế, lập tức đến gần kiên nhẫn nghe cô nói.
“Thanh Hòa, lúc trước thím ba nói từng nhìn thấy thím năm nói gì đó với chị dâu nhà mẹ đẻ cô ta. Anh lại nói người đẩy em xuống nước trong giấc mơ của anh chính là chị dâu nhà mẹ đẻ cô ta. Anh nói coi, có khi nào đây là giấc mơ báo trước gì không? Nếu như chị dâu của thím năm thật sự muốn hại em, không bằng chúng ta tương kế tựu kế đi. Đến lúc đó bắt quả tang cô ta ngay tại trận, chúng ta sẽ mượn cớ chuyện nhà của cô ta để đòi dọn ra ở riêng, anh thấy thế nào?”
Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Lại đối diện với ánh mắt có chút đáng sợ của Vương Thanh Hòa.
“Không được.” Vương Thanh Hòa từ chối ngay lập tức, anh nghĩ đến hình ảnh trong mơ, trong lòng lập tức bắt đầu sợ hãi.
Hiện tại Tú Tú lại còn chủ động đứng ra làm mồi dụ nữa?
Chuyện này tuyệt đối không được.
“Lỡ như có sơ suất gì thì phải làm sao đây?” Vương Thanh Hòa từ chối ngay.
“Nếu cô ta muốn hại em, vậy không phải bắt cô ta, làm cô ta chịu trừng phạt xứng đáng mới tốt sao?” Bạch Tú Tú có chút khó hiểu.
Đây chắc chắn là biện pháp tốt nhất.
“Em sẽ không để mình bị cô ta đẩy xuống nước, nếu cô ta muốn hại em, em đã đề phòng rồi thì chắc chắn sẽ không bị đẩy xuống, anh tin em đi. Nếu không thì anh đi theo sau theo dõi không phải là được rồi sao?” Bạch Tú Tú thương lượng với anh.
Vương Thanh Hòa lại vẫn cứ không chịu đồng ý.
“Tú Tú, anh sẽ dùng cách khác để làm cô ta chịu báo ứng, nhưng mà không thể dùng phương pháp làm em gặp nguy hiểm này được. Chuyện dọn ra ở riêng anh cũng sẽ nghĩ cách. Em nghe lời anh đi, được không?” Vương Thanh Hòa không muốn để vợ mình đến gần nơi có nước, hiện tại thậm chí còn không muốn để cô đến gần vợ thằng năm nữa.
Anh cũng không quan tâm đó có phải chỉ là một giấc mơ hay không, cho dù chỉ là một giấc mơ, vậy cứ coi như anh làm sai ngộ thương người khác đi.
Tóm lại anh sẽ không để cho hai người bọn họ sống sung sướng.
“Không được.” Bạch Tú Tú cảm thấy đây là cách tốt nhất, chỉ cần cô có đề phòng là có thể bắt quả tang đối phương ngay tại chỗ, cô và Vương Thanh Hòa là người bị hại. Mấy người đó sẽ không thể biện minh cái gì, nếu như để Vương Thanh Hòa dùng thủ đoạn khác.
Vậy thì cô và anh đã không còn là người bị hại nữa rồi.
Vận may quái dị của Chu Kiều Kiều chắc chắn sẽ làm cho anh và cô chịu khổ.
“Thanh Hòa, anh tin em đi, em là loại người thích tự đi tìm đường c.h.ế.t sao? Em sợ c.h.ế.t lắm.” Bạch Tú Tú nhõng nhẽo với anh.
Vương Thanh Hòa không dám nhìn cô, anh sợ anh sẽ nhịn không được đồng ý với cô mất.
“Thanh Hòa, thím năm rất quái dị. Từ sau khi cô ta gả đến cái nhà này, em vẫn luôn quan sát cẩn thận. Hình như ai đối xử không tốt với cô ta thì đều sẽ xui xẻo, nếu chúng ta muốn âm thầm hãm hại cô ta và người nhà cô ta, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mà nếu chúng ta bắt quả tang tại trận đối phương muốn hãm hại chúng ta, vậy thì sẽ không có bất cứ chuyện gì hết. Em cũng chỉ là vì muốn tốt cho tương lai của chúng ta mà thôi, em sẽ không rơi vào trong nước đâu, em hứa! Với lại cho dù anh không đồng ý thì em vẫn sẽ làm như thế.”
Thái độ của Bạch Tú Tú vô cùng kiên quyết.
Vương Thanh Hòa cũng nói không lại cô, mỗi lần tranh chấp với cô, anh chưa bao giờ thắng.
Anh chỉ có thể rầu rĩ chấp nhận, nhìn cô bằng ánh mắt u oán: “Vậy lúc đó anh cũng phải có mặt. Em không được giấu anh chuyện gì, nếu em rơi vào trong nước…”
“Không có chuyện đó!” Bạch Tú Tú vô cùng tự tin.
Nếu cô đã biết đã phương sẽ hại cô thì sao có thể ngã xuống được chứ?
Vậy chẳng phải là quá ngốc rồi sao?
“Vậy… Anh nghe lời em.” Vương Thanh Hòa đồng ý xong trong lòng càng hụt hẫng hơi. Nếu như anh giỏi hơn, Tú Tú cũng sẽ chịu tin tưởng anh. Anh biết vợ thằng năm rất may mắn, cũng biết đối đầu với người may mắn sẽ không có hậu quả tốt đẹp gì.
Nhưng mà anh vẫn cứ không muốn để Tú Tú gặp được nguy hiểm.
Anh phải trở thành chỗ dựa của Tú Tú, làm cô tin tưởng, cho dù có nguy hiểm lớn đến cỡ nào, chỉ cần có anh thì đều không có vấn đề gì.
Bạch Tú Tú thấy cuối cùng anh cũng chịu đồng ý, vô cùng vui vẻ: “Em biết anh thương em nhất mà.”
“Đúng rồi, em đã để tôm khô trên bàn rồi đó, anh đi nấu cơm đi. Chắc tối nay trong nhà cũng chẳng có món gì ngon để ăn đâu, chúng ta lén bồi bổ thêm đi.” Cơ thể là thứ quan trọng nhất, cô và Vương Thanh Hòa còn có tương lai tốt đẹp đang chờ.
Hiện tại cũng không thể làm cơ thể bị suy sụp được.
Chờ thêm vài chục năm nữa, cô và Vương Thanh Hòa sẽ đi du lịch khắp nơi.
“Được rồi.” Vương Thanh Hòa cầm nồi đi nấu nước, bắt đầu nấu tôm khô.
Trong phòng phía đông, trong lòng Chu Kiều Kiều cứ cảm thấy nôn nóng, bất an.
Cô ta nhìn chồng đang nằm dài trên giường đất: “Vương Thanh Kỳ, anh nói coi cha mẹ đã thương lượng thế nào rồi? Không phải mẹ đã nói là trong nhà sẽ bỏ tiền mua công việc cho chúng ta sao? Sao mà trời sắp khuya rồi mà còn chưa có tin tức chính xác về chuyện này nữa? Không phải đã nói là ngày mai dẫn theo chúng ta đi đưa tiền sao?”
Chu Kiều Kiều rất hiếm khi cảm thấy bất an, đột nhiên xuất hiện tình huống này làm cô ta cảm thấy rất không ổn.
Vương Thanh Kỳ thì lại không hề sốt ruột: “Em sốt ruột gì chứ? Không lẽ mẹ còn lừa chúng ta sao?”
“Em cũng chỉ là sợ đêm dài lắm mộng thôi. Hôm nay lúc cha về nhà biểu cảm cực kỳ khó coi, chờ đến khi cha đi ra ngoài thì mẹ đã không hề nhắc đến chuyện công việc nữa.” Chu Kiều Kiều cảm thấy chắc chắn có vấn đề gì rồi.
Vương Thanh Kỳ nghe cô ta nói thế cũng có chút mất tự tin: “Vậy phải làm sao đây? Chờ một lát ăn cơm xong anh lại lén đi hỏi bọn họ hả?”
“Anh đi liền bây giờ đi, nếu không trong lòng em không yên tâm được.” Chu Kiều Kiều thúc giục anh ta.
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp đi thì Triệu Quế Phân đã chủ động đến.
“Thằng năm, Kiều Kiều, hai đứa đang nghỉ ngơi hả? Mở cửa cho mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với hai đứa.” Triệu Quế Phân còn rất lễ phép mà gõ cửa.
Lần này làm cho hai người bọn họ đều ngơ ngác.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là Vương Thanh Kỳ đi ra mở cửa.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Vương Thanh Kỳ rất kinh ngạc, từ sau khi anh ta và Chu Kiều Kiều kết hôn xong thì mẹ rất hiếm khi đến phòng của bọn họ.