Lúc Vương Thủ Thành đi đến căn nhà kia, trông cỏ vẻ mặt xám mày tro.
Trương Phán Hòa thấy Vương Thủ Thành đã đến, ra vẻ hoảng sợ nói: “Chú Vương? Chú Dương của tôi đâu?”
“Tôi không biết, tôi đến tìm hai người kia, bọn họ còn ở nhà không?” Vương Thủ Thành xụ cái mặt già, trong lòng n.g.ự.c còn ôm theo một cái bao.
Đây chính là toàn bộ của cải của ông ta đó!
“Hả, còn ở đây, tôi dẫn ông đi gặp bọn họ.” Trương Phán Hòa nói, dẫn Vương Thủ Thành đi vào phòng.
Hai người ở trong phòng, người họ Ngưu nhìn thấy ông ta đi vào, cũng không sốt ruột.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua ông ta, sau đó nói chuyện phiếm với người họ Chu ở bên cạnh: “Lão Chu, lần này chúng ta đi về, tôi phải ăn một bữa ngon mới được. Đúng rồi, chuyện nhà cửa của anh thế nào rồi? Tôi kể anh nghe, vợ tôi ngày nào cũng đều kiếm chuyện. Phiền c.h.ế.t đi được, chuyến đi lần này coi như cũng đáng. Đáng tiếc là người hơi ít. Một cái huyện to như thế, sao chỉ có một kẻ xui xẻo thôi nhỉ?”
Vương Thủ Thành tự nhận là xui xẻo, rất muốn đ.â.m đầu vào tường.
Đều là tại bà già kia không chịu nhắc nhở ông ta, còn có tên họ Dương kia nữa, đều là lỗi của bọn họ!
Lão Chu cũng phụ họa theo: “May mà anh thông minh đó, được rồi, đừng nói chuyện này nữa, người ta tới rồi, anh nói mấy chuyện này không phải là đang chọc vào chỗ đau của người khác sao?”
Lão Ngưu cười ha hả, chỉ vào túi vải trong tay Vương Thủ Thành hỏi: “Gom đủ tiền rồi đúng không? Ông đừng có lừa dối tôi, hiện tại mọi người một tháng muốn kiếm hai ba mươi đồng cũng rất vất vả, ông lại có thể có nhiều tiền như thế à?”
Trong lòng Vương Thủ Thành khổ muốn chết, nếu như là bình thường thì đương nhiên là không có rồi!
Không phải là dựa vào số tiền còn sót lại trong chuyện của thằng cả năm xưa sao?
Hiện tại đều lấy ra hết rồi.
Vương Thủ Thành cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, còn rỗng hơn cả ví tiền trong nhà ông ta.
Nhưng ông ta còn không dám biểu hiện ra quá rõ ràng, chỉ có thể nịnh nọt đặt tiền lên bàn nói: “Tôi là gì dám chứ? Đây là toàn bộ tiền bạc mà cả gia đình già trẻ lớn bé nhà tôi dành dụm bao nhiêu năm qua, lấy số tiền này ra, năm sau cả gia đình tôi đều phải uống gió Tây Bắc.”
“Đó là chuyện của ông, hai anh em chúng tôi lấy tiền, lát nữa còn phải ngồi xe lửa rời đi nữa. Sau này nhà của ông như thế nào cũng không liên quan đến chúng tôi.” Lão Ngưu đếm tiền.
Chờ xác định đã đủ số lượng rồi, trong lòng cũng giật mình hết hồn.
Không ngờ thật sự có nhiều tiền như thế!
Lúc anh Trương nói với anh ta, anh ta còn cảm thấy anh Trương và người bạn kia của anh ấy đều điên hết rồi.
Hiện tại xem ra không thể trông mặt mà bắt hình dong, đây là một kẻ có tiền đó!
Ai mà ngờ được chứ? Một ông già ăn mặc giản dị ở trong thôn lại có thể lấy ra được nhiều tiền như thế?
“Được rồi, chúng tôi nhận lấy số tiền này, ông có thể đi rồi. Sau này đừng nói là gặp được chúng tôi, chúng tôi cũng coi như chưa từng nhìn thấy ông. Ông cứ yên tâm, hai anh em chúng tôi đã lấy tiền rồi, vậy sẽ không nói chuyện của ông cho ai biết. Dù sao nếu nói ra thì chúng tôi cũng chẳng có lợi lộc gì.”
Lão Chu trông vẫn khá dễ nói chuyện, anh ta cười ha hả bảo đảm với Vương Thủ Thành.
Vương Thủ Thành mất hồn mất vía, nhìn số tiền trong tay bọn họ, đột nhiên bước lên, duỗi tay muốn đi cướp lấy tiền.
Lại bị lão Ngưu giơ chân đá văng ra ngoài: “Ông muốn làm cái gì hả?”
“Không được! Không được! Tôi hối hận, đây là tiền của tôi.”
Vương Thủ Thành vừa gào vừa giơ tay muốn đi cướp lấy.
“Tiền của ông? Trên mấy tờ tiền này viết tên của ông hả? Ông lấy đâu ra số tiền này? Ông có chứng cứ sao? Bây giờ tôi khuyên ông một câu, một là ông nhanh chóng cút đi, hai là chúng tôi lấy tiền xong lại vẫn cứ nói ra chuyện của ông!” Vẻ mặt lão Ngưu vô cùng âm u.
Vương Thủ Thành sợ đến mức không dám hé răng, thấy ông ta cũng không thể lấy lại tiền, lại chọc giận hai người này thì sẽ càng không có chuyện tốt lành.
Ông ta giống như đã mất hồn, ngơ ngác đi ra khỏi nhà.
Bên ngoài, Trương Phán Hòa thấy ông ta đi ra ngoài, vẫn cứ nhiệt tình nói: “Chú Vương, ông giải quyết xong việc của mình rồi hả?”
Vương Thủ Thành cũng không thèm để ý đến anh ấy, lập tức rời đi.
Xác định ông ấy đã đi rồi, Trương Phán Hòa mới đi vào phòng: “Tiền đâu rồi?”
“Anh Trương, ở đây hết nè.” Hai người kia nói, nhanh chóng đưa tiền cho Trương Phán Hòa.
Trương Phán Hòa cũng dựa theo lời hứa trước đó, đưa cho mỗi người một trăm đồng: “Đây là lúc trước chúng ta đã quy ước.”
“Các anh cũng đừng thấy so với bốn nghìn này, một nghìn tôi đưa cho các anh là ít. Đây là chuyện của người ta, mấy lời thoại tôi đưa cho các anh cũng là do người ta viết. Tôi cũng nói thật với các anh, đừng có ý đồ xấu xa gì. Chắc các anh sẽ không cho rằng chỉ cần bịa ra một câu chuyện là có thể tống tiền ông già kia bốn nghìn đâu nhỉ? Đây là chuyện thật đó. Người tìm các anh đi làm chuyện này chính là người bị hại. Bạn của tôi lại nhờ tôi, tôi mới đi tìm các anh. Nếu các anh vì số tiền này mà nảy ra ý đồ xấu xa gì đó, vậy ông ta của ngày hôm nay chính là các anh của ngày mai. Chúng ta là anh em với nhau, tôi mới nói những lời này với các anh. Tiền tài động lòng người, cho nên tôi mới nói rõ ràng với các anh, nếu không chẳng khác nào đang hại các anh.”
Lúc Trương Phán Hòa nói chuyện với hai người vẫn cứ luôn cười tủm tỉm, nói chuyện cũng có đầu có đuôi rõ ràng.
Lão Ngưu và lão Chu nghe xong những lời này, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bốn nghìn đồng kia, bọn họ thật sự đã nảy ra một chút suy nghĩ khác thường.
Chỉ cần nói vài câu là có thể kiếm được nhiều tiền như thế sao?
Nếu bọn họ uy h.i.ế.p ngược lại đám anh Trương, vậy ít nhiều gì cũng có thể kiếm thêm nhiều một chút đúng không?
Nhưng mà anh ấy nói những lời này ra, lập tức làm bọn họ dẹp suy nghĩ này sang một bên.
Hai người lắc đầu lia lịa.
“Anh Trương, hai anh em chúng tôi không phải loại người như thế, anh cứ yên tâm đi, chúng tôi lấy số tiền này xong lập tức rời đi ngay.” Lão Ngưu nhanh chóng nhận lấy một trăm đồng tiền bỏ vào túi rồi đi ngay.
Lão Chu cũng sợ mình đi chậm sẽ bị hiểu lầm, nhận lấy tiền rồi rời đi.
Bọn họ đi rồi, Trương Phán Hòa cũng nhanh chóng cầm theo tiền đi đến căn nhà ở kế bên.
Đi vào phòng, nhìn thấy Vương Thanh Hòa đang ngồi ở đó, Trương Phán Hòa lập tức nghĩ đến một cụm từ, bày mưu lập kế!
“Anh Vương, đúng như những gì anh nói, bọn họ nghe xong những lời anh bảo tôi nói là lập tức ngoan ngoãn ngay. Hiện tại bọn họ cũng đi rồi, tôi dựa theo lời hứa hẹn trước đó, đưa cho mỗi người một trăm đồng. Đây là ba nghìn tám trăm đồng còn lại, anh Vương đếm lại đi.”
Vương Thanh Hòa cũng không kiêng dè anh ấy, cầm tiền đếm rõ ràng.
Sau đó lại lấy ra hai trăm đồng: “Đây cũng là lúc trước chúng ta đã hứa hẹn trước, anh giúp tôi một chuyện rất lớn, tiếp theo đây còn phải xử lý chuyện phiền phức khác, số tiền này là thứ anh xứng đáng có được.”
“Anh Vương, số tiền này tôi sẽ nhận lấy. Nếu tôi không nhận thì anh Vương cũng sẽ không yên tâm. Nếu sau này anh có việc gì cần đến tôi thì cứ việc nói, hai chúng ta không cần phải khách sáo gì cả.”
Trương Phán Hòa nhận lấy hai trăm đồng này.
“Hiện tại cũng đã muộn rồi, tôi phải đi về trước.” Vương Thanh Hòa cất tiền vào trong túi trong của quần áo, bộ quần áo này khá phù hợp để giấu đồ, hôm nay anh cố ý lựa chọn bộ này.
Vương Thủ Thành đưa tiền xong, cứ mơ màng lâng lâng, ông ta quay về nhà.
Lúc này trời đã tối đen rồi.
Cả gia đình ngoại trừ Vương Thanh Hòa chưa về ra, những người khác đều đã về nhà.
Triệu Quế Phân ở trong sân cũng không ngồi yên được, đây chính là chuyện quan trọng liên quan đến tương lai của cả gia đình bọn họ, rất quan trọng!
Vương Thủ Thành vào sân, lập tức nhìn thấy được bà già đang đợi mình.
Triệu Quế Phân thấy ông ta quay về, nhanh chóng đi về phòng với ông ta.
“Tôi nói nè, cả ngày hôm nay cha mẹ đang làm cái gì thế? Chị cả, chị không cảm thấy bọn họ rất quái lạ sao?” Triệu Thúy Hoa nhìn Bạch Tú Tú đang ngồi dưới hàng hiên trông con, nhích lại gần hỏi.
Bạch Tú Tú cười cười: “Chắc là bọn họ đang nghĩ xem làm thế nào để mua công việc cho chú hai và chú năm đó?”
“Cái gì? Bọn họ thật sự sẽ làm như thế sao? Bọn họ không coi chúng ta là người à?” Triệu Thúy Hoa thật sự không dám tin.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, hai ông bà già này thật sự có khả năng sẽ làm như thế!