Vận xui đeo bám trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng biến mất. Chờ sao chổi vợ thằng cả về, bà ta nhất định phải khoe khoang thêm lần nữa mới được.
Nhưng mà chuyện này còn phải thương lượng lại với ông chồng của mình.
Bà ta đang âm thầm tính toán, Vương Thủ Thành đã xông vào sân.
Vẻ mặt của ông ta cứ như thấy quỷ, làm Triệu Quế Phân cũng hoảng sợ: “Ông già, ông bị làm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”
Trong lòng Triệu Quế Phân cũng sợ hãi theo, hay là chuyện đó không thành công.
Vậy thì sẽ tiêu đời đó.
“Về phòng trước rồi lại nói, mấy đứa lo mà làm việc của mình đi.” Vương Thủ Thành nhìn vợ thằng hai và vợ thằng năm, lại nhìn về phía mấy đứa con trai đang làm việc ở bên kia, có chút tức giận nói.
Mọi người bị ông ta quát cũng có chút ngơ ngác.
Vương Thủ Thành dẫn theo Triệu Quế Phân về phòng, sốt ruột muốn chết: “Bà già, tiền của nhà chúng ta đâu rồi? Mau lấy tiền ra.”
“Ông muốn c.h.ế.t à? Vừa mới về đã đòi tiền? Muốn bao nhiêu?” Vừa nhắc đến tiền, thái độ của Triệu Quế Phân đối với chồng mình cũng gắt gỏng hơn.
“Bốn nghìn, lấy ra hết đi.”
“Cái gì? Bao nhiêu?” Triệu Quế Phân đều sợ ngây người.
Ông già này điên rồi à?
“Toàn bộ số tiền công khai và số tiền chúng ta lén giấu trong nhà này cộng lại cũng chỉ có nhiêu đó. Nếu lấy ra hết, ông nói coi nhà chúng ta phải sống kiểu gì đây? Hai thằng con trai nhà chúng ta còn phải chờ mua công việc nữa đó, cậu của bọn nó nói một người ba trăm năm mươi đồng, chuyện này sẽ sắp xếp ổn thỏa cho chúng ta. Đến lúc đó, đó là hai công nhân chính thức đó. Bây giờ ông lại đòi tiền, ông đang muốn mạng của cái nhà này đúng không?"
Triệu Quế Phân muốn khóc.
“Tôi thấy bà mới là muốn mạng của cái nhà này đó!” Vương Thủ Thành nhìn bà già này là lại cảm thấy xui xẻo muốn chết. Nhưng mà cũng biết nếu ông ta không nói rõ ràng thì bà ta cho dù có c.h.ế.t cũng sẽ không chịu lấy tiền ra.
Cho nên ông ta kể lại đầu đuôi cho bà ta nghe.
Vừa nghe xong, Triệu Quế Phân cũng choáng váng: “Sao còn có chuyện này nữa?”
“Sao tôi biết được chứ? Dù sao bà cũng là người quản lý tiền bạc trong nhà mình, tôi tin tưởng bà như thế, bà cũng không biết suy nghĩ kỹ càng giúp tôi. Làm hại tôi cứ thế mà đi, lại bị người ta ăn vạ. Nếu cứ như vậy thì cũng thôi đi, tôi vừa mới về đến nhà. Cả thôn đều đã biết đến chuyện của nhà chúng ta! Ai cũng biết tôi đi vào trong thành phố, cũng biết chúng ta từng đến chỗ mà người ta bị mất con. Tuổi tác của thằng cả nhà mình, lúc đó chúng ta đã nói là lúc bà ở trong nhà cũng đã có thai, còn nói bà sinh non, cho nên mới đi ra ngoài không được mấy tháng đã ôm một đứa nhỏ về. Lúc trước nghe mấy lời này cũng không có gì, hiện tại kết hợp với chuyện này, vậy sẽ có bao nhiêu người suy nghĩ lung tung chứ? Mau lấy tiền tiêu tai, tôi thấy hai người kia chỉ là đến đây tống tiền. Chờ bọn họ lấy tiền đi rồi, chúng ta lại đuổi hai vợ chồng thằng cả ra ở riêng, cuộc sống sau này của nhà mình vẫn còn có thể tốt đẹp.”
Vương Thủ Thành nói chuyện nhanh hơn bình thường, sốt ruột muốn chết.
“Vậy thằng hai và thằng năm nhà chúng ta phải làm sao đây?” Triệu Quế Phân không cam lòng.
“Còn có thể làm gì nữa? Để cho bọn nó về nhà mẹ đẻ của vợ nghĩ cách đi, sau này chúng ta sẽ trả lại. Dù sao thì còn có lương thực của thu hoạch vụ thu nữa, sắp sửa chia lương thực rồi.” Vương Thủ Thành tính toán, chắc là sẽ gom góp đủ tiền để mua công việc, chỉ có điều trong nhà chắc lại sẽ cãi nhau nữa.
Nhưng mà hiện tại cũng không rảnh quan tâm những chuyện này.
“Cũng chỉ có thể như thế thôi.” Triệu Quế Phân moi tiền giấu dưới miếng gạch dưới đất ra.
Đào tổng cộng hơn năm mươi viên gạch mới lấy hết toàn bộ tiền bạc ra ngoài.
Đại đội, Bạch Tú Tú đang đút con ăn cơm, cơm trưa là bánh quy mà cô mang theo, lúc này đã ngâm vào trong nước đường đỏ cho mềm đi, vừa ngọt ngào vừa thơm ngon.
“Kim Hoa, ngày mốt đội của chúng ta sẽ chia lương thực.” Lúc này đại đội trưởng đi vào trong phòng, nói với bọn họ.
Bạch Tú Tú nghe thế cũng vui vẻ, chờ chia lương thực là có thể dọn ra ở riêng rồi.
Cô và Vương Thanh Hòa còn phải chia số tiền công khai bên ngoài của nhà họ Vương nữa.
“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi, đợi lâu như thế, cuối cùng cũng chia lương thực rồi.” Trần Kim Hoa vui vẻ suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, dạo gần đây bà ấy đi dạo trong thôn, đi đến đâu cũng có người hỏi bà ấy chừng nào mới chia lương thực.
Ai bảo bà ấy là vợ của đại đội trưởng làm chi?
Nhưng mà chuyện này thì bà ấy cũng không biết thật mà.
Đối với chuyện này, bà ấy có đi hỏi thì lão Trần cũng không lên tiếng, không chịu báo cho bà ấy biết thời gian chính xác.
Bây giờ cuối cùng cũng biết rồi.
Chia lương thực, lại đổi công điểm thành tiền, cuộc sống trong nhà sẽ dư dả hơn một chút. Năm nay ăn tết bà ấy phải làm một bộ quần áo mới, hiện tại dù sao bà ấy cũng đã là chủ nhiệm hiệp hội phụ nữ rồi.
“Trong chỗ của bà có ai biết tính toán sổ sách thì đều đi theo tôi giúp đỡ đi, một mình lão Uông làm không xuể quá nhiều việc. Tôi nhớ hình như Tiểu Bạch và Miêu Miêu đều đi học, hai người bọn họ chắc cũng biết tính sổ mà đúng không?” Đại đội trưởng thấy vợ mình chỉ lo vui vẻ, vội vàng nói đến chuyện quan trọng.
Trần Kim Hoa vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Tôi còn đang nói sao ông lại tốt như thế, còn lại đây báo cho chúng tôi biết trước. Thì ra là vì ông muốn mượn người à?”
“Đây là chuyện quan trọng, bà đừng có mà tức giận lung tung. Chậm trễ trong thôn phát lương thực phát tiền thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm đó. Với lại bà cứ yên tâm đi, việc này cũng sẽ cho thêm công điểm, tôi đều ghi công điểm cho bọn họ, được chưa? Một người năm công điểm!”
Đại đội trưởng cực kỳ xấu hổ, nhưng mà ông ấy cũng biết tính cách của vợ mình, chỉ cần nhắc đến chuyện công việc quan trọng, bà ấy chắc chắn sẽ không cản trở tay chân của ông ấy.
“Tú Tú, Miêu Miêu à, hay là hai đứa cháu đi qua giúp đỡ ông ấy được không?” Trần Kim Hoa cũng không biết hai người bọn họ có muốn hay không, nếu bọn họ không muốn thì bà ấy cũng không thể bắt người ta đi làm được.
Dù sao thì công việc của bọn họ là ở hiệp hội phụ nữ, chứ không phải đi tính toán sổ sách cho người ta.
“Thím, đây là chuyện tốt đó, cháu đồng ý.” Miêu Miêu nghe nói có công điểm là lập tức đồng ý ngay.
“Cháu cũng đồng ý.” Bạch Tú Tú cũng không từ chối, năm công điểm đó, tính sổ lại không vất vả.
“Được rồi, vậy chúng ta đến phòng bên cạnh đi.” Đại đội trưởng vội vã dẫn hai người bọn họ đi.
“Hai đứa cháu mau đi đi, Tú Tú, để thím trông chừng hai đứa nhỏ cho cháu.” Trần Kim Hoa sợ Bạch Tú Tú không yên tâm con nhỏ, nhanh chóng nói.
Bạch Tú Tú cũng đang có ý này, cô còn chưa kịp nói thì thím Kim Hoa đã chủ động nói: “Cảm ơn thím Kim Hoa, cháu đi trước.”
Chờ bọn họ đi rồi, Trần Kim Hoa mới nhìn về phía Lưu Tiểu Tuệ yên lặng không nói tiếng nào ở đằng kia nói: “Tiểu Tuệ, chuyện này cũng không phải là không cho cô đi, chỉ là cô thật sự không giỏi về khoản tính sổ này.”
“Chị Trần, chị coi chị nói cái gì thế? Tôi mà còn để ý đến chuyện này sao? Tôi có thể đến hiệp hội phụ nữ của chúng ta cũng là nhờ vào chị chăm sóc. Tôi cũng không phải là người tham lam không biết điều, với lại tôi thật sự không biết tính sổ.” Lưu Tiểu Tuệ cười, trông có vẻ càng chất phác hơn.
Trần Kim Hoa nghe thế cũng cảm thấy dễ dịu: “Vậy là được rồi, chúng ta làm việc của mình đi.”
Trời dần tối.
Vương Thủ Thành mang theo tiền vội vã chạy vào trong thành phố.
Dọc theo đường đi ông ta còn nghĩ đối phương không bảo đảm gì với mình, ông ta không có bất cứ quyền chủ động nào, còn phải cho bọn họ nhiều tiền như thế, ông ta thật sự càng nghĩ càng cảm thấy bực bội khó chịu.
Ông ta chỉ hận năm xưa ông ta không g.i.ế.c c.h.ế.t thằng cả.
Nếu thằng cả đã chết, làm gì còn có nhiều chuyện phiền phức như thế chứ?
Hiện tại ông ta còn khó chịu hơn cả c.h.ế.t nữa!