“Lão Vương à, sao ông đi ra ngoài rồi không nói tiếng nào hết vậy, ông câm rồi à?” Dương Thành Công thấy ông ta không nói tiếng nào cũng sốt ruột.
Đã đi ra khỏi căn nhà đó rồi, sao lại vẫn không chịu hé răng vậy?
“Tôi bị ông hại thảm luôn đó! Ông đừng có nói chuyện với tôi nữa, tôi còn có chuyện phải làm.” Vương Thủ Thành không muốn nhìn thấy ông ấy chút nào, ông già này đúng là hại ông ta thê thảm rồi.
Ông ta phải chạy về thôn trước đã.
Bên này, bọn họ vừa mới rời đi.
Trong sân, Trương Phán Hòa đứng ở ven đường, nhìn chằm chằm theo bóng dáng dần đi xa của bọn họ, sau đó mới quay vào phòng.
“Sao rồi? Ông già kia nói cái gì?” Trương Phán Hòa nhìn lão Chu và lão Ngưu.
Hai người này cười muốn lộn ruột: “Đó là một ông già ngu, hai anh em tôi nói cái gì ông ta cũng tin, không thể không nói, ngày hôm qua anh Trương bảo chúng tôi học thuộc mấy câu thoại kia, hôm nay đều dùng đến, đến cả việc ông già kia sẽ nói cái gì cũng không chẳng sai chút nào. Lợi hại thật đó.”
“Cái này cũng không phải là tôi lợi hại, là bạn của tôi lợi hại mới đúng. Được rồi, nếu chuyện này thành công, mấy người cũng sẽ không thiếu chỗ tốt. Nhưng mà chúng ta phải làm đúng như những gì đã thương lượng trước đó, các anh lấy được tiền rồi, cố gắng đừng ở lại trong huyện nữa.” Trương Phán Hòa dặn dò hai người.
“Yên tâm đi, hai chúng tôi chỉ là đến đây thăm người thân, trùng hợp gặp được chuyện này thôi. Anh của anh xem hai chúng tôi là anh em, chúng tôi cũng nhận anh làm anh trai, sẽ không mang đến phiền phức cho anh!” Lão Ngưu nhắc đến anh trai của Trương Phán Hòa, trong giọng nói tràn ngập tôn trọng.
Đó là một người rất lợi hại.
“Được rồi, vậy tôi đi ra ngoài trước.” Trương Phán Hòa đi ra khỏi phòng, đi đến một căn nhà khác trong sân. Mấy căn nhà trong sân này đều là của anh ấy và anh trai anh ấy.
Nhưng mà mặt ngoài thì đều có người khác ở, để tránh cho bị phát hiện.
Mọi người đều có nguồn thu nhập không khác gì nhau, cả gia đình bọn họ lại có nhiều nhà như thế, không phải là đang tìm c.h.ế.t sao?
Cho nên trong mấy căn nhà này đều là cho những bà con họ hàng đáng tin ở, đã viết giấy cam đoan từ trước rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho bọn họ.
Trong một căn phòng khác, Vương Thanh Hòa đã được anh ấy tạm thời sắp xếp ở nơi này.
Vương Thanh Hòa nhìn thấy Trương Phán Hòa đến đây, nhìn biểu cảm của anh ấy, lập tức biết ngay chuyện này chắc là đã sắp thành công rồi.
“Anh Vương, chuyện này được rồi. Chắc là ông ta không dám không đưa tiền, nếu ông ta dám, chúng ta lại nghĩ cách khác. Nhưng mà anh Vương à, anh lợi hại thật đó, bọn họ nói anh viết cái gì đều có thể sử dụng được hết, không hề sai lệch chút nào.”
Trương Phán Hòa lộ ra vẻ mặt sùng bái thuật lại chuyện lúc nãy cho Vương Thanh Hòa nghe.
“Tôi chỉ là thông qua ngày tháng năm sinh của mình và mùa, còn có nơi bọn họ chạy nạn và thân phận đại khái mà vợ tôi suy đoán để nói mò thôi, ông ta nhát gan thật đó.” Thật ra trong lòng Vương Thanh Hòa lại không hề tò mò gì về cha mẹ ruột của mình.
Chỉ cần cuộc sống của anh và Tú Tú hạnh phúc thì không còn gì tốt hơn nữa.
“Anh Vương, chờ sau này nói không chừng thật sự sẽ có người đến tìm đó. Đến lúc đó, chắc là anh sẽ ăn sung mặc sướng ngay. Mọi người đều nói là khổ tận cam lai, cũng nên đến lượt anh hưởng ngày lành rồi!” Trương Phán Hòa bội phục Vương Thanh Hòa sát đất.
Tên của anh ấy và anh Vương giống nhau, nhưng anh Vương lại lợi hại hơn anh ấy rất nhiều.
“Tiểu Trương, chuyện hôm nay phiền anh nhiều rồi, chuyện buôn bán ở chợ đen của anh và anh trai đã làm lớn như thế rồi, còn chưa chuẩn bị thu nhỏ lại sao?” Vương Thanh Hòa cứ có cảm giác chợ đen cũng không phải là phương pháp lâu dài.
Hơn nữa bọn họ quá lộ liễu.
Không nói đến đối thủ một mất một còn ở chợ đen của bọn họ, chỉ nói đến mấy chuyện phong thanh càng lúc càng gay gắt kia, còn có chợ đen càng ngày càng điên cuồng, bọn họ đều nên từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Trong lòng Trương Phán Hòa có chút căng thẳng: “Anh Vương, có phải anh cảm thấy cứ tiếp tục như thế mãi là không được không?”
Vương Thanh Hòa gật đầu nói: “Ừ, nếu anh tin tôi thì nên dừng tay lại, đừng làm quá lộ liễu.”
“Chuyện này… Tôi sẽ thương lượng lại với anh trai.”
Nhà ga trong huyện, Vương Thủ Thành đang sốt ruột chờ xe.
“Tôi nói nè lão Vương, sao lần này ông xa xỉ thế? Chúng ta đi bộ về không phải được rồi sao? Với lại ông bị cái gì thế, tự nhiên khi không lại oán trách tôi?” Dương Thành Công đuổi theo Vương Thủ Thành chạy đến nhà ga.
Trong lòng cũng càng khó hiểu hơn, ông ấy cũng đã quen biết lão Vương mấy chục năm rồi, sao ông ta lại đột nhiên thay đổi sắc mặt thế?
“Ông bớt nói lại có được không, hiện tại tôi nhìn thấy ông là phiền. Hai người mà ông gặp phải là bọn vô lại. Bọn họ mà đi tìm con cái gì chứ? Bọn họ đi lừa bịp tống tiền thì có! Tôi thấy ông và bọn họ là cùng một đám, chẳng phải loại người tốt lành gì!”
Vương Thủ Thành hùng hùng hổ hổ nói với ông ấy vài câu.
Thấy xe đã đến, ông ta nhanh chóng lên xe.
Dương Thành Công bị nói cũng ngơ ngác, nhưng mà ông ấy còn có việc phải làm, không quay về.
Lúc Vương Thủ Thành chạy về đến thôn thì có mấy bà cụ già đang ngồi ở cửa thôn nói chuyện phiếm, nhìn thấy ông ta quay về, lập tức chào hỏi ông ta.
“Lão Vương, ông về đúng lúc lắm, chúng tôi có chuyện muốn hỏi thăm ông nè.” Vương Thủ Thành đều quen biết mấy bà cụ ngồi ở cửa thôn, đều là người trạc tuổi ông ta.
Tuy rằng bình thường ông ta luôn duy trì hình tượng ít nói ít cười, nhưng mà vẫn rất thích nói chuyện với mấy bà già này.
Với lại ông ta trông rất chính trực, rất dễ có thiện cảm với mấy bà cụ.
Vương Thủ Thành đi qua đó.
Trong đám đông, quả phụ Khâu trực tiếp hỏi thẳng: “Anh Vương, hôm nay tôi nghe người ta nói có người ở tỉnh thành bị mất con, anh từng đi qua nơi bọn họ bị mất con. Là nơi mà anh và chị dâu đi chạy nạn lúc trước đúng không? Chỗ đó như thế nào, có gì vui không? Thằng cả nhà anh ra đời ở bên đó đúng không? Hai người… Các anh có quen biết với người bị mất con không? Hôm nay anh đi giúp đỡ bọn họ sao?”
“Cái quái gì thế? Ai nói chuyện này với mấy bà vậy?” Đầu Vương Thủ Thành ong lên, lập tức nổi điên.
Sao có thể nói chuyện này ra ngoài được?
Chuyện năm xưa của nhà ông ta, ông ta ước gì có thể chôn lên, bây giờ sao đến mấy bà già nhiều chuyện thích bà tám ở đầu của thôn cũng biết luôn rồi? Vậy có khác gì cả thôn biết đâu chứ?
“Kim Hoa nói đó, hôm nay bà ấy dẫn theo mấy người trong hiệp hội phụ nữ tặng đồ cho mấy bà cụ sống một mình, gặp được tôi, đứng đó nói chuyện một chút. Tôi nói nè, anh Vương, anh tốt bụng thật đó, đó đã là chuyện của bao nhiêu năm rồi, vậy mà anh còn chịu đi giúp người ta.”
Ánh mắt của quả phụ Khâu khi nhìn về phía Vương Thủ Thành vô cùng nhiệt tình, vừa nhìn thấy ông ta là lập tức nhớ đến đống thịt heo mà nhà họ Vương được chia.
Một đống thịt heo như thế, nếu cho bà ta, bà ta cũng không biết mình nên ăn kiểu nào nữa.
Vương Thủ Thành cũng không biết hiện tại bà ta đang nghĩ cái gì, hiện tại Vương Thủ Thành chỉ muốn xé nát cái miệng của Trần Kim Hoa! Sao lại có người nhiều chuyện như bà ấy chứ?
Hiện tại chắc là cả thôn đều biết trong thành phố có người bị mất con, lại còn trùng hợp là nơi mà ông ta từng đi qua. Thái độ của ông ta đối với thằng cả… Còn có tuổi tác của anh và chuyện bọn họ tuyên bố nói thằng cả là trẻ sinh non?
Mấy chuyện này cộng lại, thời gian dài sẽ không có ai nghi ngờ sao?
Chân Vương Thủ Thành lập tức mềm nhũn.
Hoảng loạn nằm liệt xuống đất.
“Lão Vương, anh bị làm sao thế? Khó chịu ở chỗ nào à?” Quả phụ Khâu thấy ông ta đang đứng nói chuyện bình thường lại đột nhiên ngã ngồi xuống, cũng có chút ngơ ngác.
“Không, không có gì, tôi về nhà trước. Tôi, tôi nhớ ra trong nhà còn có việc làm.” Vương Thủ Thành vừa lăn vừa bò đứng lên, chạy biến đi nhanh như chớp.
“Anh ấy cũng đã một đống tuổi, sao lại còn không bình tĩnh như thế. Chạy nhanh như thế làm gì, có quỷ đang đuổi theo anh ấy hả?” Quả phụ Khâu nhìn chằm chằm vào ông ta.
Làm cho mấy bà cụ khác cũng đều cười ầm lên.
Vương Thủ Thành chạy về nhà, Triệu Quế Phân cũng đã về nhà rồi.
Bà ta đang vô cùng đắc ý đứng đó khoác lác với mất đứa con dâu. Dù sao thì chuyện công việc này chỉ cần bỏ tiền ra là sẽ chắc chắn thành công.
Đây là tin cực vui đối với gia đình này.
Tiền chuẩn bị công việc cho hai đứa con trai trong nhà, bà ta và ông già có thể lén lút trợ cấp.
Đến lúc đó, mặt ngoài còn có thể nói là không cần dùng tiền trong nhà, để những người khác đều không còn gì để nói.
Thằng hai và thằng năm lại có thể trở thành công nhân.
Vậy thì tốt biết bao nhiêu chứ? Bà ta cũng không dám tưởng tượng.