Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Nghĩ đến đây, Chu Kiều Kiều lại nhìn chằm chằm vào Bạch Tú Tú đang đứng nhiều chuyện ở đằng kia.

Bạch Tú Tú bị cô ta nhìn mà cạn lời, quả nhiên, không ai có thể đoán được trong đầu Chu Kiều Kiều đang nghĩ cái gì.

Chu Kiều Kiều trả tiền thuốc men cho Trần Phương, cả gia đình tiễn Trương lão đầu rời đi, lại quay về phòng bảo Trần Phương buông Chu Kiều Kiều ra.

Lúc này Triệu Thúy Hoa đã đứng bên cạnh Bạch Tú Tú, nhỏ giọng nói chuyện với cô.

“Chị dâu, chân của chị cũng khám xong rồi, tiền thuốc đã trả, chị mau thả vợ của tôi ra đi. Chúng ta là người một nhà, không lẽ chị muốn cho cô ấy c.h.ế.t thật sao? Với lại rốt cuộc thì sao chị lại làm thế?” Vương Thanh Kỳ vội vàng thúc giục.

Trần Phương cười lạnh: “Vì sao hả? Dạo gần đây vợ của chú lên núi cứ như bị điên, cứ thích đi mấy con đường nhỏ khó đi. Hôm nay cũng thế, có đường lớn rộng rãi nó không đi, cứ nằng nặc đòi đi đường nhỏ, nó ngu xuẩn tự bước hút chân ngã xuống. Kết quả nó sợ bị ngã xuống con mương kia, giơ tay kéo tôi để đứng vững, kéo tôi ngã xuống. Con mương đó sâu đến vài mét lận đó, tôi trượt xuống theo con mương kia! Nếu tôi xui xẻo cắm đầu xuống đất thì bây giờ cả nhà đã có thể ăn tiệc của tôi rồi. Chu Kiều Kiều, cô tự nói xem, tôi nói có đúng hay không?”

Trần Phương chỉ vào Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều cũng không chột dạ, cô ta rưng rưng nước mắt nói: “Chị tư, tôi biết đều là lỗi của tôi. Lúc đó tôi quá sốt ruột, theo bản năng cầu sinh nên mới muốn chị đỡ tôi. Chuyện này là lỗi của tôi, tôi xin lỗi chị. Chị yên tâm, trong khoảng thời gian chân chị chữa thương, tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền thuốc men. Chị muốn ăn cái gì tôi cũng sẽ mua cho chị. Chị coi như nể tình tôi chọn con đường nhỏ này, hại chị rơi xuống mương nên chúng ta mới gặp được hai cây nhân sâm đó mà tha thứ cho tôi đi được không? Sau này tôi nhất định sẽ bồi thường lại cho chị.”

“Cái gì? Mấy đứa tìm được cái gì?” Vương Thủ Thành vốn dĩ nghe đã thấy phiền, ông ta không thích nghe mấy chuyện vặt vãnh giữa mấy đứa con dâu. Chỉ cần vợ thằng tư không chết, vợ thằng năm bồi thường chút tiền cho cô ta, chuyện này chờ lâu rồi cũng coi như qua thôi.

Đều là người một nhà, ngoài trừ mấy đứa nhà thằng cả ra, những người khác đều là tuy hai mà một.

Nhưng mà vừa nghe đến lời này, ông ta lập tức lên tinh thần ngay.

Ánh mắt sáng rực nhìn về phía Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều ra vẻ vô tội lại đáng thương nói: “Con, bọn con phát hiện được nhân sâm, trông cũng không nhỏ, ít nhất cũng phải hai ba mươi năm tuổi. Hai cây có kích cỡ gần nhau, cha mẹ xem thử đi.”

Lúc ở trong núi Chu Kiều Kiều vốn định giấu làm của riêng, nhưng mà Triệu Thúy Hoa và Trần Phương cũng có mặt, cô ta không còn cách nào khác.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Bạch Tú Tú sẽ chia tiền của cô ta là cô ta lại càng cảm thấy khó chịu.

Người cũng khó chịu giống hệt cô ta còn có hai vợ chồng già Vương Thủ Thành và Triệu Quế Phân.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào nhân sâm như đang nhìn bảo bối, lập tức có tính toán: “Đây chính là đồ tốt, không bằng nhà chúng ta…”

“Không bằng nhà chúng ta mau bán đi, bán rồi kiếm được tiền, người trong nhà cũng có thể chia đều.” Bạch Tú Tú ngắt ngang lời bọn họ nói.

Nếu để ông ta nói xong thì đại khái chỉ là tạm thời để đó, để dành sau này trong nhà dùng để cứu mạng.

Để bọn họ để dành thì làm gì còn có phần của cô và Vương Thanh Hòa nữa chứ.

Đương nhiên là không được.

Nghe Bạch Tú Tú nói thế, trong lòng của Triệu Thúy Hoa và Trần Phương đang nổi giận cũng lập tức rộng thoáng.

Nhất là Trần Phương, cô ta vốn dĩ còn đang giận, vừa nghe đến chuyện này, lập tức nhớ đến chuyện quan trọng hơn. Đúng vậy, phải lấy được tiền.

“Vì cây nhân sâm này, tôi bị ngã gãy chân, lần này nhất định phải nghe lời tôi. Tôi cảm thấy chị cả nói không sai, mau bán đổi thành tiền đi.”

“Mấy đứa còn trẻ biết cái gì chứ? Để dành thứ này lại, sau này còn có thể cứu mạng. Sau này nhà mình có ai bị bệnh cũng có thể sử dụng được. Thứ này tốt như thế, sao có thể nói bán là bán ngay chứ?” Vương Thủ Thành lạnh mặt, nếp nhăn trên mặt cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Cha, cha già rồi hồ đồ sao? Nhà chúng ta là gia đình nào chứ, bị bệnh còn ăn nỗi nhân sâm sao? Đừng có nói là cha định cầm nhân sâm đi làm quà tặng đó nha? Đúng rồi, tôi thấy công việc của chú hai và chú năm còn chưa có, đừng có nói là tôi đoán trúng đó nha?”

Bạch Tú Tú khó hiểu nhìn bọn họ.

Trần Phương lập tức càng giận hơn nữa: “Cây nhân sâm này nhất định phải bán đi, tôi muốn nhìn thấy tiền. Nếu không tôi sẽ đi kiện Chu Kiều Kiều muốn hại c.h.ế.t tôi, đừng tưởng rằng nhà mẹ đẻ tôi không có ai, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu.”

“Đúng vậy, nhất định phải bán cây nhân sâm này đi, nếu không tôi chính là nhân chứng cho thím tư.” Triệu Thúy Hoa cũng ồn ào theo.

Lúc trước cô ta bán nhân sâm với chị cả, hiện tại lại có thêm hai cây nữa, sau này cuộc sống của cô ta sẽ tốt đến mức nào, cô ta cũng không dám tưởng tượng.

Sẽ sung sướng đến mức nào chứ?

Nhất định phải bán đi.

Nếu như để hai vợ chồng già này giữ lại, bọn họ sẽ không có phần nữa, đều là của thằng hai và thằng năm.

Hai người được cho ăn học kia mới là cục cưng của bọn họ, những người khác là cái thá gì chứ?

“Thằng ba, thằng tư, hai đứa mày cũng mặc kệ à? Bán cái này không phải là lãng phí sao?” Vương Thủ Thành thấy không nói lại con dâu, đành mắng con trai.

Vương Thanh Chính và Vương Thanh Lượng đã bắt đầu âm thầm tính xem phải xài tiền như thế nào rồi, đương nhiên cũng không muốn nghe lời Vương Thủ Thành.

“Cha, con cảm thấy cũng nên bán đi, nếu không thì cái nhà này sao mà yên được nữa? Chị cả nói cũng không sai, nhà chúng ta là nhà nào? Còn dùng nỗi thứ tốt thế này để chữa bệnh à? Bán đi mua chút đồ ngon về ăn mới là cách tốt nhất.” Vương Thanh Lượng không cần suy nghĩ đã từ chối ngay.

Vương Thanh Chính cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, vợ con vì cây nhân sâm này mà ngã gãy chân, nếu như không bán chia tiền thì bọn con cũng không đồng ý.”

“Mấy đứa bọn mày muốn chọc tao tức c.h.ế.t đúng không?” Vương Thủ Thành bị mấy đứa con trai ngu ngốc này chọc tức muốn đ.â.m tường.

Nhưng mà vì gia đình này không tan rã, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý.

“Cha, muốn bán cây nhân sâm này thì cứ bán đi, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể gặp được thứ càng tốt hơn.” Lúc này Chu Kiều Kiều đã chải chuốt đầu tóc gọn gàng lại, vô cùng kiêu ngạo. Từ sau khi cô ta gả cho Vương Thanh Kỳ, vận may của cô ta cũng càng lúc càng tốt.

Sau này chắc chắn còn sẽ tìm được nhân sâm.

Những người này chắc có kiến thức gì cả, có cái gì mà phải cãi nhau chứ.

Chỉ cần cung phụng cô ta cho tốt thì muốn cái gì tốt cũng có cả.

Nghe Chu Kiều Kiều nói như thế, Vương Thủ Thành lại càng đau lòng. Vợ thằng năm bị vợ thằng tư đánh ngu rồi sao? Không thể chờ đến lúc đóng cửa chỉ còn người một nhà rồi lại nói những lời này à?

Không được, nhất định phải đuổi cả gia đình thằng cả ra ở riêng mới được. Hôm nay thằng cả lại không mang con mồi gì về, lại còn muốn chia tiền của bọn họ.

Hiện tại Vương Thủ Thành đã vô cùng kiên định với suy nghĩ này.

“Muốn bán cây nhân sâm này đi cũng được, nhưng mà dạo gần đây trong nhà bận quá, không bằng…”

“Không có gì, con thấy cứ để chú ba và chồng con cùng nhau đi vào thành bán là được rồi.” Bạch Tú Tú ngắt ngang lời Vương Thủ Thành, muốn chờ tách ra ở riêng rồi lại bán hả? Đừng có mơ.

Vương Thủ Thành càng cảm thấy sốt ruột hơn: “Vợ thằng cả, cô có hiểu quy củ không hả? Cô là đàn bà, trong nhà này không đến lượt cô lên tiếng.”

“A! Cha, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà cha con nói kiểu này nữa? Hiện tại mọi người đều bình đẳng. Hôm nay tôi vừa mới đến hiệp hội phụ nữ học được không ít thứ đâu. Nếu cha không hiểu, để tôi mời chủ nhiệm Trần về dạy lại cho cha nha?”

Bạch Tú Tú không thèm che giấu vẻ trào phúng trong mắt mình, cười mỉa vài tiếng.

Advertisement
';
Advertisement