Về chuyện này, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đều có suy nghĩ giống nhau.
Bạch Tú Tú nghe được bọn họ phát hiện nhân sâm, suy nghĩ đầu tiên cũng là cái này!
Trong lòng còn cảm thấy có chút đáng tiếc, cô còn đang muốn hút nhiều m.á.u của mấy người nhà họ Vương này hơn nữa, nhất là Chu Kiều Kiều.
Nhưng mà cả gia đình này vừa xấu xa lại gian xảo, hiển nhiên sẽ không cho cô có quá nhiều cơ hội.
Vậy tiếp theo đó cô phải tính sổ cho rõ ràng mới được.
Hai người quay về nhà họ Vương, quả nhiên trong nhà đã bắt đầu rối loạn rồi.
Hàng xóm hai bên thường xuyên đi ra nhìn đông nhìn tây, nhìn vào trong sân nhà họ Vương hóng chuyện.
“Cứu mạng! Mụ đàn bà đanh đá này, mau buông tóc của tôi ra ngay!” Trong sân truyền ra tiếng kêu la thảm thiết của Chu Kiều Kiều.
Lúc Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đi vào, Trần Phương đang nắm tóc của Chu Kiều Kiều, đánh cô ta một trận tơi bời.
Những người khác đều cản không được.
Trần Phương vừa cao vừa gầy, nhưng cũng không tính là yếu đuối, sao Chu Kiều Kiều có thể đánh thắng cô ta được chứ?
Lúc này cô ta lại đang đằng đằng sát khí, không ai dám đến gần.
“Mày là cái thứ đê tiện, mày đòi đi đường nhỏ, mày tự ngã xuống, ngược lại còn giơ tay kéo tao, kéo tao ngã xuống dưới. Mày không sợ quả báo của ông trời à?” Bình thường Trần Phương gần như không nổi giận bao giờ, hiếm khi nào thấy cô ta giận đến thế này.
Làm cho mọi người trong sân đều sợ ngây người.
Ngoài cửa, Bạch Tú Tú thuận tay đóng cửa lại, đứng ở bên cạnh Vương Thanh Hòa cùng anh hóng chuyện.
“Vương Thanh Kỳ, anh có phải là đàn ông không hả? Anh mau lại đây cứu em đi chứ.” Chu Kiều Kiều ôm đầu, đau đến kêu thảm thiết. Nhìn ông chồng chỉ biết co rúm sợ hãi không dám đến giúp mình, cô ta lập tức nổi giận.
Vương Thanh Kỳ bị gọi đích danh, chỉ có thể cắn răng đi đến gần, muốn đi ra khuyên nhủ: “Chị tư, có chuyện gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng chứ? Vừa mới vào nhà chị đã bắt đầu đánh vợ của tôi, đã đánh bao lâu rồi chứ? Cho dù chị có giận cỡ nào thì cũng nên hết giận rồi chứ.”
“Đúng đó, vợ thằng tư, hàng xóm hai bên đều đang nhìn đó, con làm thế này mất mặt biết bao nhiêu?”
Lão đầu Vương Thủ Thành cũng nhanh chóng khuyên nhủ vài câu, vợ thằng năm chính là ngôi sao may mắn trong nhà này, tùy tùy tiện tiện đánh như thế mà coi được sao?
Với lại đánh cô ta bị thương rồi, không phải còn phải bỏ tiền ra chữa thương nữa sao?
“Mấy người đừng có đứng đấy nói mát, cái chân của tôi còn không biết sẽ như thế nào nữa đây. Tôi nói cho mấy người biết, chờ lão tứ đi tìm Trương lão đầu về nhà, nếu chân của tôi mà không thể chữa trị được thì tôi sẽ kéo nó đi c.h.ế.t chung.” Mắt Trần Phương đỏ ngầu, ước gì có thể bóp c.h.ế.t Chu Kiều Kiều.
Còn kéo mạnh tóc của cô ta hơn.
“Đau… Cô mau buông tôi ra!”
“Cha, cha mau nghĩ cách gì đi chứ, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện hả? Mẹ, mẹ cũng quản đi chứ, vợ của con sắp bị chị tư đánh c.h.ế.t rồi đó.” Vương Thanh Kỳ nhìn mà đau lòng muốn chết, nhưng anh ta lại không tiện ra tay. Sao anh ta có thể đánh phụ nữ được?
Với lại chị tư trông đáng sợ quá.
Vương Thủ Thành cũng không tiện mở miệng đi khuyên, Triệu Quế Phân ở trong phòng đã dựa vào cửa sổ mắng chửi: “Vợ thằng tư, mày lên núi sao còn mắc phải bệnh điên nữa? Mau buông vợ thằng năm ra, mày mà không buông ra, tao bảo thằng tư ly hôn với mày ngay lập tức. Thằng cả, mày c.h.ế.t rồi à? Còn không mau đi lên cản đi?”
Triệu Quế Phân nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy Vương Thanh Hòa đang đứng ngoài cửa, mở miệng nói ngay.
Bạch Tú Tú nghe xong cũng cảm thấy buồn cười, trợn trắng mắt liếc nhìn bà ta, lại nhìn chú năm nhu nhược yếu đuối nói: “Đến cả vợ mình mà chú năm cũng không thèm quan tâm, mẹ bảo chúng tôi quản cái gì? Với lại, tôi còn chưa biết ai đúng ai sai đâu, giúp ai bây giờ? Lỡ như thím năm đáng bị đánh thì sao?”
“Chỗ nào cũng có mặt cô!” Vương Thủ Thành nhìn thấy con dâu cả đã nổi giận, hai năm trước con dâu cả giống như người chết, chưa bao giờ xen vào chuyện trong nhà, cũng coi như tạm được. Dạo gần đây cũng không biết cô bị cái gì, chuyện gì cũng thích nhúng tay vào. Bắt đầu từ lúc cô nhiều chuyện xía vào mọi chuyện, trong nhà này chưa bao giờ được yên bình.
“Cha, Tú Tú nói không sai.” Vương Thanh Hòa nhíu mày, cũng không đứng ngoài cửa nữa, nắm tay vợ vòng qua hai người kia, đi đến trước cửa phòng của mình, đưa hai đứa nhỏ vào bên trong.
“Vương Thanh Kỳ, anh có đi lại đây cứu tôi không hả, anh mà còn không để ý đến tôi nữa thì hai chúng ta ly hôn đi.” Chu Kiều Kiều giận đến muốn khóc. Tại sao chứ? Vương Thanh Hòa không thèm để ý đến cô ta, Vương Thanh Kỳ cũng không thèm quan tâm. Một người là chồng của cô ta, người kia là người mà cô ta để ý.
Hai người này đều không thèm đếm xỉa gì đến cô ta cả.
“Chú dám đến thử xem, nếu chú dám đến, tôi lập tức kéo vợ chú đ.â.m tường ngay.” Trần Phương kéo Chu Kiều Kiều muốn đi về phía vách tường kia.
“Đừng, chị đừng xúc động. Chị tư, chị đừng làm thế, em xin lỗi, em xin lỗi còn không được sao?” Chu Kiều Kiều sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
“Ai cần lời xin lỗi của mày chứ? Mày xin lỗi là chân tao không đau nữa à?” Chân Trần Phương đau muốn chết, nhưng hiện tại lửa giận lại đang chiếm thượng phong.
Cửa lại được mở ra, lão tứ Vương Thanh Chính kéo Trương lão đầu đi vào, anh ta mệt muốn chết, chạy suốt một đường từ đó đến đây.
Vừa vào sân đã lập tức nhìn thấy vợ mình vẫn còn nắm đầu vợ của thằng năm, hoảng sợ nói: “Vợ ơi, chân em không đau hả? Chú Trương đến rồi, hay là em để chú ấy khám cho em trước đi ha?”
Trong lòng anh ta cũng đang nói thầm, rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
Cô ta vào nhà không nói tiếng nào đã bắt đầu đánh nhau. Trong lúc đánh nhau còn không quên bảo anh ta đi tìm chú Trương đến khám chân, nhìn dáng vẻ của vợ anh ta, giống như là có thể bóp c.h.ế.t hai người như anh ta, anh ta cũng không dám hỏi.
Trương lão đầu vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh này, cũng hoảng sợ.
Dạo gần đây nhà họ Vương nhộn nhịp thật đó.
Trần Phương nhìn thấy ông ấy đến cũng không buông tay ra, kéo Chu Kiều Kiều khập khiễng đi vào phòng.
Cả gia đình đều đi theo, Bạch Tú Tú hóng chuyện, kéo chồng mình cũng muốn đi qua đó.
Lại bị Vương Thanh Hòa túm chặt.
“Sao vậy? Đi hóng chuyện đi chứ.” Bạch Tú Tú không hiểu anh kéo cô lại làm cái gì.
“Em đi hóng chuyện cũng nhớ cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương. Anh đi xây một cái bếp lò nhỏ trong phòng chúng ta, chúng ta ở trong phòng dùng nước ấm cũng tiện hơn.” Vương Thanh Hòa dặn dò xong mới quay về phòng.
Tuy rằng chắc là không bao lâu nữa sẽ tách ra ở riêng thôi, nhưng trước khi ra ở riêng, bọn họ cũng không thể sống tạm bợ được.
Đã mua được nồi nhỏ rồi, không dùng thì tiếc lắm.
Bạch Tú Tú đi theo vào phòng của lão tứ, lúc này Trương lão đầu đang kiểm tra vết thương ở chân cho Trần Phương.
Cô ta bị ngã rất nặng, nhìn miệng vết thương cũng khá đáng sợ.
“Ngã gãy xương rồi, phải nắn xương lại mới được, còn phải dùng nẹp. Không được sử dụng cái chân này trong ít nhất mười ngày nửa tháng, tôi lại kê ít thuốc hạ sốt cho cô ấy. Hai ngày tôi sẽ đến thay thuốc cho cô ấy một lần, nhớ rõ nhất định không được để cô ấy làm việc đó.”
Trương lão đầu kê đơn thuốc, sau đó tính toán một chút: “Tiền thuốc cộng thêm tiền nẹp cố định xương, tổng cộng một đồng bảy.”
“Một đồng bảy? Thuốc gì mà đắt thế hả?” Triệu Quế Phân khập khiễng đi ra vừa nghe nói cái giá này lập tức sắp bị tức chết.
Một đứa con dâu, sao lại phải dùng nhiều tiền như thế để chữa bệnh chứ?
Không c.h.ế.t là được rồi mà? Cái chân này không sớm thì muộn cũng sẽ tự lành lại thôi.
“Đắt cái mà đắt? Số tiền này thím năm phải trả cho tôi.” Trần Phương lại túm tóc của Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều đau đến mức khóc lóc.
“Tôi trả…”
Cô ta ấm ức muốn chết, trong lòng cũng hận Trần Phương.
Nhưng mà người cô ta hận nhất vẫn là Bạch Tú Tú, lúc nãy chắc chắn là bởi vì có Bạch Tú Tú cho nên anh cả mới không đi lên cản giúp cô ta. Còn Trần Phương, cô ta té gãy chân là đáng đời, sau này cô ta còn có rất nhiều cách để trị người này.
Nếu cô ta dẫn dắt cả gia đình sống sung sướng, không phải Trần Phương cũng phải lấy lòng cô ta sao?