Cô ngó lơ ánh mắt như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô của hai người Vương Thủ Thành và Triệu Quế Phân nói: “À đúng rồi, nhắc đến hiệp hội phụ nữ, hôm nay đại đội trưởng trong thôn vừa mới đưa ra quyết định. Năm nay tất cả những đứa con dâu bất hiếu ăn h.i.ế.p mẹ chồng, những bà mẹ chồng chanh chua chèn ép con dâu, còn có mấy đứa con gái bất hiếu và mấy bà mẹ kế ác độc thích tra tấn con riêng trong danh sách của hiệp hội phụ nữ, chỉ cần là ăn h.i.ế.p phụ nữ thì bắt đầu từ ngày mai đều phải dựa theo yêu cầu của thôn, một là đi gánh phân, hai là đi làm những công việc khác còn dang dở sắp kết thúc trong thôn. Tôi thấy tên của mẹ cũng có trong danh sách đó. Mẹ, mẹ thích đi gánh phân hay là đi khiêng phân đây?” Bạch Tú Tú nhìn về phía Triệu Quế Phân.
Triệu Quế Phân nghe thế, nếu không phải chân bà ta còn đau thì đã nhảy cẫng lên rồi: “Cái thứ gì? Ai phải đi gánh phân? Ai ăn h.i.ế.p con dâu?”
“Mẹ đó, năm nay tôi còn chạy lên huyện tố cáo nữa mà, mẹ đã bị ghi vào danh sách trong thôn rồi. Là đối tượng phải quan sát trọng điểm đó. Chủ nhiệm Trần nói để thím ấy đến báo cho mẹ, nhưng tôi nghĩ chừa lại chút mặt mũi cho mẹ nên nhận lấy việc này. Mẹ nhất định phải dưỡng thương chân cho tốt đó, tôi sẽ cố gắng sắp xếp lịch làm việc của mẹ dời ra sau vài ngày. Nếu không mẹ bị què mà còn phải đi gánh phân thì cũng gánh không nổi.”
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua chân của Triệu Quế Phân.
Triệu Quế Phân bị Bạch Tú Tú chọc giận đến mức thở không nổi.
“Chị cả, sao chị lại có thể đối xử với mẹ như thế chứ?” Chu Kiều Kiều lập tức nói xấu Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú khó hiểu hỏi lại: “Tôi làm gì mẹ chứ? Không lẽ không phải là do mẹ không tốt sao? Nếu mẹ đối xử tốt với tôi thì sao tôi có thể đi kiện được chứ? Sao bây giờ trong thôn lại ghi tên của mẹ được? Đây là cái gì? Đây là bụng làm dạ chịu đó!”
“Xùy! Mày, mày không thể nói với bọn họ là tao không ăn h.i.ế.p mày được à?” Khó khăn lắm Triệu Quế Phân mới lấy lại hơi thở.
“Nhưng mà mẹ lại ăn h.i.ế.p tôi mà, lần trước mẹ còn bắt tôi phải làm việc nữa, người trong thôn đều nhìn thấy, tôi có nói cái gì thì mọi người đều sẽ chỉ nói là mẹ bắt tôi nói thế thôi. Mẹ, mẹ đi lao động là rất xứng đáng.”
Bạch Tú Tú nhìn biểu cảm còn khó coi hơn cả nuốt phân của Triệu Quế Phân, nhìn bà ta cười cười.
Cô cười, Triệu Quế Phân lại càng tức giận hơn nữa. Cố ý, vợ thằng cả muốn bà ta c.h.ế.t đây mà.
“Chị cả, cho dù lúc trước mẹ làm không tốt thật, nhưng chúng ta cũng là người một nhà mà. Chị nói đỡ cho mẹ vài câu thì sẽ không đến mức này. Chị độc ác thật đó, chị như thế…” Mắt Chu Kiều Kiều đỏ hoe, đỡ Triệu Quế Phân, cùng bà ta trách mắng Bạch Tú Tú.
Trong lòng lại dâng lên chút sung sướng.
Loại người xấu độc ác như Bạch Tú Tú sao có thể xứng đôi với anh cả chứ? Chỉ cần mẹ ghét cô, sớm muộn gì anh cả cũng phải ly hôn với cô thôi.
Trong đại đội này cũng không phải chưa từng có con dâu bất hiếu bị trả về nhà mẹ đẻ.
Loại người như cô thậm chí không cần thiết phải quay về nhà mẹ đẻ, để tránh cho sau này cô còn quay về quấn lấy, cứ c.h.ế.t luôn cho sạch sẽ.
Chị dâu của cô ta cũng thật là, không thể ra tay nhanh một chút sao.
Bạch Tú Tú nhìn cô ta, mặt mày vô cùng bình tĩnh: “Tàn nhẫn? So với việc thím hại thím tư té gãy chân thì tôi cảm thấy tôi vẫn còn tốt bụng lắm.”
“Chị!” Chu Kiều Kiều cắn răng.
“Cha mẹ, để tránh cho đêm dài lắm mộng, sáng mai chúng ta lập tức bán cây nhân sâm này đi.” Bạch Tú Tú lại nhắc đến chuyện bán nhân sâm lần nữa.
“Đúng đó cha mẹ, chị cả nói có lý lắm, nhà của con cũng đang thiếu tiền đây.” Triệu Thúy Hoa cũng hùa theo.
“Chuyện này nhất định phải làm như thế, nếu không thì tôi sẽ không để yên chuyện thím năm đẩy ngã tôi đâu.” Trần Phương cũng ra mặt ép hai ông bà già này, tuy rằng cô ta không có ý định trở mặt với người trong nhà, nhưng thịt đã đến bên miệng rồi, không ăn lại phí.
Vương Thủ Thành chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nói: “Được rồi, vậy bọn mày đứng có mà hối hận!”
Cùng lắm thì sáng mai ông ta lại nói là mình làm mất rồi!
“Đúng rồi, nếu tối nay mà nhân sâm bị mất thì cha mẹ phải bồi thường theo đúng giá trên thị trường đó.” Bạch Tú Tú lại nói một câu, lập tức bóp c.h.ế.t suy nghĩ của Vương Thủ Thành.
Sao con dâu cả này lại phiền phức như thế chứ!
Bạch Tú Tú vừa nói xong, ánh mắt của Triệu Thúy Hoa và Trần Phương khi nhìn về phía hai vợ chồng già lập tức thay đổi. Dựa theo tính cách bất công của bọn họ, chuyện này rất có khả năng sẽ xảy ra đó.
Bị cả gia đình nhìn chằm chằm như thế, Vương Thủ Thành cũng không còn cách nào khác, việc đã đến nước này, chỉ có thể đền bù từ những nơi khác thôi.
Hiện tại chỉ có thể đồng ý, nếu không gia đình này sẽ tan vỡ mất.
“Vợ thằng cả, tâm cơ của cô sâu thật đó, đều là người một nhà, ai mà có thể làm ra loại chuyện này chứ?” Vương Thủ Thành còn cố tìm lại chút mặt mũi.
Bạch Tú Tú cười mỉa: “Không có là được rồi, vậy tôi cũng không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của thím tư nữa, về phòng trước đây.”
“Cha mẹ, con cũng về phòng đây.” Triệu Thúy Hoa nhanh chóng muốn đi ra ngoài theo cô.
“Cô về phòng làm cái gì? Hôm nay đến lượt cô nấu cơm.” Triệu Quế Phân nghĩ đến chuyện lúc nãy vợ thằng ba cũng hùa theo Bạch Tú Tú chống đối chồng bà ta và bà ta là lại nổi giận. Mấy năm nay bà ta đối xử với Triệu Thúy Hoa tốt đến cỡ nào chứ?
Bà ta luôn xem Triệu Thúy Hoa là công thần vì đã sinh cháu nội cho cái nhà này, có chuyện gì tốt cũng chưa từng bỏ qua cô ta.
Con sói vô ơn này, thật đúng là vừa nhìn đã thấy giận.
“Mẹ, mẹ nhớ lầm rồi đúng không? Hôm nay đến lượt thím tư nấu cơm, hiện tại thím ấy ngã gãy chân thì cũng phải là thím năm làm giúp thím ấy mới đúng. Dù sao thím ấy là bị thím năm hại, không đến lượt con nấu cơm.” Triệu Thúy Hoa nói xong rồi chạy đi ngay.
Cô ta còn phải đi tìm chị cả hỏi chuyện bán nhân sâm nữa!
Lúc Triệu Thúy Hoa đi ra ngoài, Bạch Tú Tú vẫn còn chưa đi xa.
“Chị cả.” Triệu Thúy Hoa chạy chậm qua đó hỏi: “Chị cả, nhân sâm của chúng ta sao rồi?”
Bạch Tú Tú thấy xung quanh không có ai, lập tức đưa tiền cho cô ta: “Đây là một trăm đồng của thím.”
“Nhiều vậy à!” Hai mắt Triệu Thúy Hoa sáng rực lên.
Nhiều tiền thế này, nếu không phải lần trước chú năm sửa nhà, nhà anh hai lại xây dựng thêm nhà cửa, mọi người làm ầm lên, cha mẹ chia cho mỗi người một trăm đồng thì mấy năm nay cô ta cũng không dành dụm được nhiều tiền như thế.
“Thím nói nhỏ thôi, tôi về phòng trước.” Bạch Tú Tú chỉ vào phòng của lão tứ, để tránh cho bọn họ nghe được.
Triệu Thúy Hoa cũng bịt chặt miệng mình, cho dù nhìn kiểu gì thì cô ta cũng cảm thấy Bạch Tú Tú rất đáng yêu.
Quả nhiên, quyết định của cô ta là quá đúng, nghe lời chị cả sẽ có thịt ăn.
Còn chuyện sau này nhà chị cả có phải vì quá phiền mà bị cha mẹ đuổi ra ở riêng hay không thì lại không liên quan đến chuyện của cô ta.
Dù sao cho dù chị cả bị tách ra ở riêng thì cha mẹ chồng cũng sẽ không dùng đến khoản tiền riêng bí mật kia.
Cuộc sống của nhà họ Vương sung sướng thì bọn họ cũng sẽ kéo theo cô ta và chồng cô ta thôi.
Trong lòng Triệu Thúy Hoa biết rất rõ ràng.
Bạch Tú Tú quay về phòng.
Trong phòng, Vương Thanh Hòa đã mang bếp lò vào nhà, đến ống khói cũng đã xây xong luôn rồi.
Lúc này anh đang đốt lửa thử.
Thấy cô về, anh cũng nhìn cô cười cười.
“Chờ lát nữa là có thể sử dụng rồi.” Vương Thanh Hòa vừa nói vừa bỏ củi vào trong bếp.
Triệu Quế Phân và Vương Thủ Thành đã ra khỏi phòng lão tứ, thấy phòng của bọn họ có khói bốc ra.
Nhìn thấy anh xây bếp lò mới, lập tức càng giận hơn.
Triệu Quế Phân khập khiễng đi đến phòng của bọn họ hỏi: “Mấy đứa mày đang làm cái gì thế? Cảm thấy hai người già bọn tao chưa bị tức c.h.ế.t đúng không? Bây giờ mới là mùa nào chứ?”
“Mẹ, củi trong nhà đều là do tôi đốn.” Vương Thanh Hòa không nói quá nhiều, chỉ một câu đã nói trúng điểm yếu của Triệu Quế Phân.
Bà ta trừng mắt nhìn hai vợ chồng trong phòng, một đống lời thô tục nghẹn trọng bụng.
“Mẹ, mẹ còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì mau về phòng nghỉ ngơi đi, tôi thấy mẹ đi đứng đã bình thường rồi, không bằng đi gánh phân sớm chút đi ha?” Bạch Tú Tú ngẩng đầu lên nhìn bà ta.
Triệu Quế Phân vừa nghe nói đến chuyện gánh phân là lại nhịn không được: “Xùy! Mày đừng có hòng hại tao, lát nữa tao lập tức đi tìm Trần Kim Hoa, tao cũng không tin bà ta kêu tao đi gánh phân thật.”
Bà ta hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.