Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Vừa đến trước cửa nhà họ Hứa, Tề Nghênh Nghênh lại càng không vui hơn.

Lần trước bà ta đã đến một lần rồi, nhưng mà lần trước khi bà ta đến, tuy rằng nhà của nhà họ Hứa khá xập xệ nhưng vẫn dọn dẹp khá sạch sẽ, lần này thì giống như không thèm giả vờ nữa.

Trong nhà vô cùng bừa bộn.

Tề Nghênh Nghênh nhìn mà nhíu chặt mày.

“Dì Tề.” Hứa Niệm Đệ đã đứng chờ sẵn từ sớm, nhìn thấy bà ta đến, nhanh chóng chạy đến đón bà ta.

Cô ta cười vui vẻ nói: “Dì Tề, cha mẹ cháu đang ở trong phòng chờ dì, đúng rồi, chú Hạ đâu rồi ạ? Hôm nay chú ấy không đến sao?”

“Chú Hạ của con bận rộn, lại ngủ sớm. Dù sao thì hai nhà chúng ta đã thương lượng xong hết rồi, hôm nay dì đến đây chỉ là vì nói về chuyện lễ hỏi mà nhà cháu đột nhiên thay đổi. Còn có… công việc kia.” Nhắc đến công việc, Tề Nghênh Nghênh lại muốn nổi giận.

Ngay từ đầu bà ta thật sự không muốn đi tìm công việc cho bà ta.

Dù sao thì giúp đỡ con dâu còn được, giúp đỡ người ngoài sao?

Không được.

Nhưng mà… bà ta vẫn chịu không nổi con trai cứ liên tục lải nhải những lời đó bên tai của bà ta.

Cho nên bà ta mới đồng ý.

Tề Nghênh Nghênh giơ chân bước vào nhà họ Hứa, bắt đầu hối hận vì lúc trước bà ta đã đồng ý quá dứt khoát.

Bà ta không nên đồng ý, thậm chí có lẽ là đến còn nên quậy phá hư luôn cả cuộc hôn nhân này mới tốt.

Trong nhà họ Hứa lại bắt đầu một trận tranh cãi mới.

Sáng sớm.

Sáng hôm nay Bạch Tú Tú leo lên yên ghế sau của Vương Thanh Hòa, cùng nhau quay về thôn.

Lúc trước cô đã bán căn nhà cũ của mình cho em gái thím Kim Hoa, cho nên lần này quay về cô trực tiếp chạy thẳng đến nhà thím Kim Hoa luôn.

Hiện tại là mùa đông, lại còn là tết Nguyên Đán.

Hôm nay Trần Kim Hoa cũng không cần phải đi làm, đang ở trong nhà dọn dẹp sân.

“Thím Kim Hoa.” Bạch Tú Tú bước xuống xe đạp lập tức chào hỏi bà ấy.

Trần Kim Hoa vừa nhìn thấy Bạch Tú Tú thì cũng cười tươi rói nói: “Ui cha, Tú Tú! Đã bao lâu rồi cháu không về thăm thím hả? Còn có Thanh Hòa nữa, hai đứa mau vào phòng nói chuyện, bên ngoài lạnh quá.”

Trần Kim Hoa mời hai người bọn họ đi vào phòng.

Nhìn thấy trong tay Vương Thanh Hòa còn xách theo đồ, bà ấy có chút không vui nói: “Tới chơi là được rồi, xách theo đồ làm gì?”

“Thím à, hiếm lắm chúng cháu mới có dịp đến thăm thím một lần, cũng không thể đi tay không được. Với lại sau này bọn cháu cũng không biết còn có thể đến thăm thím mấy lần.” Bạch Tú Tú nói xong lập tức lấy hết toàn bộ thịt khô, trứng gà và mấy thứ linh tinh khác mà cô mang đến đưa cho Trần Kim Hoa.

Trần Kim Hoa nghe xong lập tức sửng sốt: “Sao thế? Hai đứa cháu có chuyện gì à?”

Bạch Tú Tú cũng không giấu diếm Trần Kim Hoa những chuyện dơ bẩn mà nhà họ Vương đã làm.

Cô và Vương Thanh Hòa em một câu anh một câu mà kể lại, cô kể thiếu sót cái gì, Vương Thanh Hòa lập tức bổ sung ngay.

Nghe nói xong, Trần Kim Hoa giận đến mức muốn xông đi tìm người nhà họ Vương tính sổ.

“Đây là loại người gì thế này? Coi như nhà bọn họ chạy đi nhanh đó. Nếu không thím nhất định sẽ cho cả gia đình bọn họ đẹp mặt ra! Thím từng gặp người có lòng dạ hiểm độc rồi, lại chưa bao giờ thấy ai ác độc như thế. May mắn, may mà cuối cùng cuộc sống của hai đứa cũng tốt lên rồi.” Trần Kim Hoa nói xong, lại bắt đầu có chút đau lòng hai vợ chồng son này.

Hai vợ chồng son này, thật sự không có bao nhiêu người thật lòng đối xử tốt với bọn họ.

Tuy rằng bên tỉnh thành có cha mẹ ruột, nhưng mà người ta còn có con khác.

Bọn họ quay về, cuộc sống này cũng chưa chắc sẽ khá khẩm hơn.

Dù sao thì suốt bao năm qua cũng không lớn lên ở bên cạnh bọn họ.

“Tú Tú, Thanh Hòa à, sau này nếu hai đứa ở tỉnh thành mà không vui thì cứ quay về. Thôn của chúng ta luôn có một nơi dành cho hai đứa!” Mắt Trần Kim Hoa đỏ lên.

Bạch Tú Tú nghe thế cũng rất cảm động: “Dạ vâng.”

“Vợ à, bà đoán xem tôi đi ra cửa thôn nhìn thấy người nào quay về thôn mình?” Bên ngoài vang lên tiếng nói của đại đội trưởng.

Trong tay ông ấy cầm theo một cái bao tải to, trong túi chứa đầy khoai tây. Ông ấy đi vào phòng, kéo theo hơi lạnh, làm Trần Kim Hoa rất muốn rùng mình, lại nghĩ đến hiện tại những người nhà họ Vương kia sống sung sướng, Trần Kim Hoa lại giận sôi máu.

Thậm chí đến cả lúc nhìn thấy ông chồng đại đội trưởng nhà mình cũng cảm thấy ngứa mắt.

“Nhà ai thế? Tôi thấy ông suốt ngày cứ rảnh rỗi, mỗi ngày đều nói trong thôn mình không có ai là người xấu. tôi đã nói với ông là người nhà họ Vương kia không ổn, ông còn nói tôi suy nghĩ nhiều. Ông ngẫm lại xem mấy năm nay ông làm đại đội trưởng kiểu gì thế hả?” Trần Kim Hoa vừa mở miệng đã mắng xối xả.

Mắng đến mức Trần Tráng Thực cũng không kịp phản ứng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng ông ấy cũng hiểu được mọi chuyện hỏi: “Vợ à, mấy người nhà họ Vương lại ăn h.i.ế.p Thanh Hòa và Tiểu Bạch nữa hả?”

Nói xong ông ấy cũng thở dài: “Hiện tại bọn họ đã chuyển hộ khẩu vào trong huyện rồi, là người trong huyện, chúng ta cũng không quản được bọn họ.”

“Ăn h.i.ế.p cái gì chứ? Cả gia đình bọn họ rõ ràng là đang hại thằng bé thì có! Bình thương Vương lão đầu trông có vẻ rất trung thức, ông còn luôn mồm bảo ông ta biết sai rồi. Tôi thấy ông sai lầm trầm trọng rồi, thằng bé Thanh Hòa là do ông ta ăn trộm của nhà người khác đó. Cha mẹ ruột của thằng bé đã tìm đến tận cửa. Mấy năm nay ông cũng thấy ông già khốn nạn Vương Thủ Thành kia bất công thế nào, nếu không phải thằng bé Thanh Hòa đủ giỏi giang, tôi thấy chắc nó cũng bị cả gia đình bọn họ hại c.h.ế.t từ lâu.”

Trần Kim Hoa tức giận không biết trút giận vào đâu.

Trần Tráng Thực cũng rất giận mình, ông ấy cũng cảm thấy rất có khả năng thằng bé Vương Thanh Hòa không phải con ruột nhà bọn họ. Nhưng lại không ngờ rằng là do Vương Thủ Thành bắt cóc mang về.

“Thanh Hòa, mấy năm nay cháu cũng chịu quá nhiều ấm ức rồi, cha mẹ ruột của cháu tính thế nào? Có ý định truy cứu nhà họ Vương không? Nếu như muốn truy cứu thì chú Trần có thể tìm người trong thôn đứng ra làm chứng cho cháu, mấy năm nay mọi người cũng đều không mù, mọi người đều biết bọn họ đối xử với cháu như thế nào, lại cộng thêm chuyện của Triệu Quế Phân lúc trước nữa. Cháu cứ yên tâm đi, mọi người đều đứng về phe của cháu.”

Biểu cảm của Trần Tráng Thực vô cùng nghiêm túc, ông ấy không thích nói đùa, cũng là người rất chính trực, chỉ cần ông ấy đã nói thì chắc chắn sẽ giúp đỡ.

“Cha mẹ anh ấy không có ý định truy cứu, nói là do em trai của cha ruột Thanh Hòa bảo Vương Thủ Thành làm chuyện này, nhà bọn họ định bỏ qua coi như không có.” Trần Kim Hoa nói đến đây thì lại càng đau lòng Vương Thanh Hòa hơn.

Thằng bé này thật sự quá khó khăn.

“Sao lại có loại người như thế này chứ? Thằng bé chịu nhiều ấm ức như thế, gặp biết bao nhiêu khổ sở, vậy mà cứ bỏ qua một cách nhẹ nhàng như thế à? Thanh Hòa, chuyện này cháu tính như thế nào? Nếu như cháu không muốn bỏ qua, chú sẽ sưu tầm toàn bộ nhân chứng và vật chứng trong thôn chúng ta lại cho cháu. Mọi chuyện đều nghe theo ý cháu.”

Trần Tráng Thực vẫn luôn cảm thấy rất có duyên và hợp ý với Vương Thanh Hòa, thằng bé này chịu làm việc, cũng rất thành thật, từ trước đến này chưa bao giờ nổi giận vào ngày mùa.

Trong nhà bảo anh làm gì anh sẽ làm đó, cũng không giở trò khôn vặt.

Là một đứa nhỏ rất ngoan.

Chỉ có điều không được tốt số, chuyện này cũng coi như là diễn ra ở thôn của bọn họ, mấy năm nay Vương Thủ Thành khác thường như thế nhưng ông ấy cũng không quá để ý đến.

Nếu ông ấy phát hiện ra sớm hơn, nói không chừng còn có thể giúp cho thằng bé này nhiều hơn một chút.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Tráng Thực lại càng muốn chăm sóc giúp đỡ cho Vương Thanh Hòa hơn.

Vương Thanh Hòa nghe Trần Tráng Thực nhắc đến chuyện này, cũng rất vui vẻ: “Cảm ơn chú Trần, chú đã giúp cháu một việc rất lớn. Chú Trần, cháu cũng không muốn bỏ qua chuyện này một cách nhẹ nhàng như thế, chờ đến có cơ hội thích hợp, cháu muốn để cho tất cả bọn họ đều phải trả một cái giá đắt.”

Advertisement
';
Advertisement