“Cháu suy nghĩ vậy là đúng, bọn họ làm chuyện xấu, không có chuyện bắt con phải tha thứ cho bọn họ. Tuy rằng có lẽ sẽ có những người khác nói ra nói vào sau lưng cháu, hoặc là người thân của cháu sẽ quấy rối kiếm chuyện với cháu, nhưng mà Thanh Hòa à, chỉ cần cháu còn muốn làm thì chú chắc chắn sẽ giúp cháu.”
Trần Tráng Thực cam đoan với Vương Thanh Hòa, làm trong lòng Vương Thanh Hòa cũng rất cảm ơn.
Hai vợ chồng bọn họ thật sự đã giúp đỡ anh và Tú Tú rất nhiều thứ.
“Vậy thì mới được chứ, coi như ông còn có chút lương tâm. Đúng rồi, lúc nãy ông nói ông nhìn thấy ai ngoài cửa thôn?” Trần Kim Hoa khá hài lòng trước quyết định của chồng, bà ấy biết ngày chồng sẽ không làm bà ấy thất vọng mà.
“Bà coi tôi nè, lại quên béng mất chuyện này. Tôi nhìn thấy cả gia đình nhà họ Vương đó.” Trần Tráng Thực bị vợ ngắt ngang đã quên mất chuyện này.
“Nhà họ Vương? Bọn họ về thôn à? Bọn họ về đúng lúc lắm, tôi còn đang định đi hỏi bọn họ đây, sao bọn họ lại mặt dày làm ra loại chuyện ác độc như thế chứ? Tôi phải làm cho bọn họ không còn mặt mũi quay về thôn mới được. Bên đại đội có ai không? Nếu có thì tôi phải đi dùng loa. Tôi phải làm cho tất cả mọi người trong thôn biết bọn họ đã làm chuyện khốn nạn gì mới được!”
Trần Kim Hoa nói xong lập tức muốn đi ra ngoài.
“Bà mau quay về đây đã, chuyện này tạm thời đừng sốt ruột, mấy ngày nay có người đi ra ngoài thăm người thân, chờ mọi người về đông đủ rồi chúng ta lại nói sau. Lúc nãy tôi nghe bọn họ nói chuyện, hình như là mấy đứa con dâu muốn đi vào trong núi. Nhà bọn họ đúng là quái dị thật. Đàn ông đều ở trong nhà chơi, chuyện gì cũng bắt con gái đi làm.”
Trần Tráng Thực cũng rất khinh bỉ loại người như thế này.
Tuy rằng ai đều nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng mà lên núi vất vả như thế, đàn ông cũng nên chủ động đứng ra gánh vác mới đúng chứ.
Bọn họ để vợ đi làm, bản thân thì ở trong nhà ngồi chơi, làm vậy mà coi được à.
“Lên núi sao?” Bạch Tú Tú vừa nghe nói Chu Kiều Kiều muốn dẫn người lên núi, lập tức có xúc động muốn đi theo hóng chuyện.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là nếu lúc này người trong thôn cùng nhau đi lên núi, nói không chừng còn sẽ kiếm được chỗ tốt gì nữa đó.
Bạch Tú Tú nhìn thím Kim Hoa, lại nhìn thoáng qua chồng mình.
Trong mắt tràn ngập cảm giác hưng phấn muốn làm thử.
Vương Thanh Hòa cũng rất hiểu biết vợ mình, thấy cô như thế cũng biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
Anh bất đắc dĩ cười cười, sau đó chủ động nói với Trần Kim Hoa và Trần Tráng Thực: “Chú, thím, lần này hai chúng cháu về đây ngoại trừ đến thăm chú thím ra, còn muốn đi thăm thầy, sau đó lại vào trong núi dạo, cháu muốn săn ít con mồi. Hiện tại cũng sắp ăn tết rồi, nếu có thể may mắn một chút thì coi như tết ấm nó rồi. Cháu và vợ cháu chỉ có hai người, đi vào núi vẫn còn có chút nguy hiểm. Không bằng chúng ta cùng nhau đi chung đi được không? Kỹ thuật đi săn của cháu cũng không tệ lắm, đến lúc đó chú thím ở bên cạnh chặn đường con mồi giúp cháu, hai nhà chúng ta đi săn ít con mồi nhỏ về chia đều.”
Trần Kim Hoa nghe xong cũng có chút động lòng.
Bắt đầu từ khi vào đông, trong nhà đã không được ăn thịt quá nhiều.
Hiện tại còn chưa đến lúc g.i.ế.c heo cuối năm, với lại cho dù là g.i.ế.c heo thì số heo trong đội năm nay cũng không đủ để chia.
Chút thịt đó còn không đủ để nhà bọn họ cầm đi tặng người khác nữa.
Năm nay con trai bà ấy còn quen bạn gái, đôi bên gia đình sắp sửa gặp mặt đến nơi, nhà bọn họ cũng phải chuẩn bị ít thịt cho người ta.
Không thể để người ta khinh thường nhà bọn họ được.
Còn có rất nhiều chuyện cần dùng đến thịt, với lại bà cụ trong nhà cũng cần phải tẩm bổ cơ thể.
Năm nay trong thôn chia được nhiều tiền, nhưng cũng có rất nhiều thứ cần dùng tiền.
Trần Kim Hoa nhìn về phía chồng, ánh mắt nóng cháy, làm Trần Tráng Thực muốn bỏ qua cũng khó.
Trần Tráng Thực muốn từ chối, thằng bé Thanh Hòa nói thế là biết ngay anh muốn giúp đỡ hai vợ chồng già bọn họ rồi. Dù sao ông ấy cũng là đại đội trưởng, còn là bậc cha chú, sao có thể chiếm tiện nghi của anh được chứ?
Nhưng mà vợ đã sắp sửa dùng ánh mắt đ.â.m thủng lưng của ông ấy luôn rồi, ông ấy có cảm giác nếu ông ấy từ chối thì vợ ông ấy sẽ quậy ông ấy một trận banh nóc mất.
Với lại trong nhà ông ấy có quá nhiều người cần bổ sung dinh dưỡng.
Ông ấy cũng không thể nói nên lời từ chối.
“Làm như thế có phải quá làm phiền hai đứa rồi không?” Trần Tráng Thực có chút lo lắng.
“Không có gì phiền phức cả, chỉ có hai người là cháu và Tú Tú, cháu cũng sợ mình không chăm sóc được cho em ấy. Với lại đi đông người một chút, gặp được con mồi cỡ lớn cũng có thể săn thử xem sao, chú Trần, thím Kim Hoa, trong thôn này cháu cũng không có bao nhiêu người có thể tin tưởng. Nếu chú thím đồng ý đi cùng cháu, cháu biết ơn hai người còn không kịp nữa là.”
Vương Thanh Hòa thấy ông ấy d.a.o động, lập tức nói ngay.
Trần Tráng Thực chưa bao giờ thấy Vương Thanh Hòa khéo ăn khéo nói đến thế, thấy anh như thế cũng cười: “Cái thằng bé này, bình thường thấy cháu lầm lầm lì lì không nói được mấy chữ, bây giờ thì lại nói chuyện êm tai ghê. Chú Trần biết cháu muốn giúp chú thím, chú cũng cảm ơn cháu. Chúng ta cùng nhau đi vào núi đi.”
Trần Tráng Thực cũng không muốn ỷ vào thân phận bậc cha chú của mình mà coi phần tình ân tình này trở thành chuyện đương nhiên.
Cũng không muốn đối phương dỗ bọn họ, bọn họ lại ỡm ờ.
Bọn họ chiếm lời thì cứ nhận là mình chiếm lời.
Sau này chờ hai đứa nhỏ này đến tỉnh thành rồi, bọn họ lại tặng cho hai đứa nhỏ thêm một ít rau khô mà chỉ trong thôn mới có.
Lúc rảnh rỗi lại đi thăm bọn họ vài lần.
Trần Tráng Thực nhanh chóng hạ quyết định: “Vợ à, chúng ta sửa soạn một chút rồi cùng Thanh Hòa và Tiểu Bạch lên núi đi.”
Trần Kim Hoa cũng rất vui vẻ: “Cuối cùng ông cũng nói được một câu dễ nghe, mấy ngày nay ngày nào tôi nhìn ông cũng cảm thấy khó chịu. Ông chờ đó, tôi đi sửa soạn ngay, chúng ta lại mang theo đồ ăn mới chuẩn bị buổi sáng. Đến lúc đó chúng ta ở trong núi ăn tạm vài thứ là được rồi, đúng rồi, còn có nước nữa.”
Trần Kim Hoa bận rộn một lúc, sau đó mọi người mới xuất phát.
Cùng lúc đó, người nhà họ Vương sửa soạn đồ đạc xong cũng chuẩn bị đi vào trong núi.
Hôm nay người đi vào núi là mấy đứa con dâu, Vương Thủ Thành nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, không quá yên tâm dặn dò: “Nhà chúng ta không có cái chuyện lén giấu đồ riêng, nếu mấy đứa có đứa nào lén giấu đi đồ tốt thì…”
“Cha, cha cứ yên tâm đi.” Chu Kiều Kiều không thích nghe mấy lời này của Vương Thủ Thành.
Ông ta còn không phải là sợ bọn họ giả vờ như không tìm được cái gì, sau đó lén lút bán mấy thứ thu hoạch được trong núi đi sao?
Nếu như đi một mình thì cô ta còn có thể làm như thế, nhưng mà mấy chị dâu đều đang đi cùng, cô ta lại không muốn làm vậy nữa.
Lỡ như sau này có ai nhanh mồm nhanh miệng nói lỡ, làm cha chồng biết được lại làm lớn chuyện…
Chu Kiều Kiều chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng đã cảm thấy nhức đầu rồi.
Hai nhóm người bọn họ gần như là lần lượt nối đuôi nhau vào núi.
Nhóm mấy người Trần Kim Hoa chậm hơn một chút, lúc bốn người bọn họ vào núi, lập tức nhìn thấy dấu chân ở trước mặt và mấy bóng người ở đằng xa.
Bà ấy nhỏ giọng nói với mấy người khác: “Xem kia, đằng trước có phải là mấy đứa con dâu của nhà lão Vương không? Thấy giống lắm đó.”
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu nói: “Là bọn họ đó.”
Cô quá quen thuộc những người này.
Chỉ cần nhìn bóng dáng là cũng có thể nhận ra.
“Chúng ta cũng đi qua đó xem thử đi, vừa lúc chúng ta cũng phải đi con đường này.” Vương Thanh Hòa biết vợ mình suy nghĩ gì, cho nên chủ động nói với thím Kim Hoa và chú Trần.
Anh là người đi săn, anh đề nghị như thế sẽ không làm cho ai nghi ngờ.
Quả nhiên Trần Tráng Thực lập tức đồng ý ngay.
Mọi người đi theo bước chân phía trước.
Mà lúc này, Chu Kiều Kiều đã dẫn the oba chị dâu, âm thầm tính toán xem mùa này thì phải làm thế nào mới tìm được nhân sâm.
Hoặc là tìm thứ khác, nếu có thể có vài con mồi thì cũng tốt mà.