“Anh Hồ, hôm nay em đến đây cũng không phải muốn cái gì, chỉ là hi vọng anh có thể lấy lại công bằng cho chồng của em. Em tin tưởng anh, cả gia đình em đều tin tưởng anh, lần này cũng là vì chồng em quá giận, đầu nóng lên nên mới nói khùng nói điên như thế. Cho dù đó là người chúng em đắc tội, hay là người muốn hại anh Hồ. Em đều hi vọng anh Hồ có thể điều tra rõ giúp em. Cung không thể để chồng em và cả gia đình em ngậm bồ hòn làm ngọt được. Nhà em cũng không có ai để dựa vào, nếu không thể điều tra rõ ràng chuyện gì thì sau này em cũng không dám đến đây buôn bán gì nữa. Em sợ chồng em lại bị đánh…”
Thái độ của Chu Kiều Kiều rất nhún nhường khiêm tốn, giọng điệu cũng khá đáng thương.
Nhìn Hồ Thiên, lời nói đã ám chỉ quá rõ ràng, phải cho cô ta một câu trả lời rõ ràng.
Hồ Thiên chỉ cảm thấy bản thân quá xui xẻo, anh ta vẫn cứ chia tiền giống như bình thường, tại sao lại xảy ra vấn đề ở thời khắc quan trọng này chứ? Cả gia đình này có chịu thôi đi không hả?
Hơn nữa anh ta còn không thể từ chối.
Không được, anh ta phải nhanh chóng lấy được công thức bí mật trong tay Chu Kiều Kiều mới được.
Anh ta thật sự đã chịu đủ cái chuyện phải đi giải quyết phiền phức cho cả gia đình này rồi!
Hồ Thiên nghĩ thầm như thế, miễn cưỡng cười cười nói: “Được rồi, nếu em đã nhờ, anh đương nhiên sẽ đồng ý. Kiều Kiều, em cứ…”
“Đại ca, xong đời, có chuyện rồi.”
Một người vừa lăn vừa bò từ bên ngoài xông vào.
Người kia đã sợ đến mức bật khóc.
Nhìn thấy đàn em như thế, Hồ Thiên cũng hơi sửng sốt: “Có chuyện gì thế?”
“Đại ca, không biết là thằng ngu nào đi báo công an ở chợ đen, xảy ra chuyện lớn rồi!” Người nói chuyện khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, anh cả của anh ta cũng đã bị bắt rồi.
Bọn họ ở nơi này lén mua bán lương thực, vốn dĩ đã không phù hợp với quy định.
Nếu bị bắt được thì sẽ không có chuyện nhốt vài ba ngày thôi đâu.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Hồ Thiên nghe thế, lập tức dời mắt nhìn về phía cả gia đình nhà họ Vương nói: “Đừng có nói là do mấy người báo công an đó nha?”
“Sao lại thế được chứ? Em có ngu thì cũng sẽ không làm chuyện này. Anh Hồ, em cảm thấy có lẽ là có người muốn hại chúng ta đó. Nếu không thì tại sao mấy chuyện này lại nối đuôi nhau mà đến như thế chứ?” Chu Kiều Kiều cảm thấy nhất định phải đổ mấy cái chuyện phiền phức này lên đầu người khác.
Nếu không người phiền phức sẽ chính là cô ta.
Cũng không biết mấy người đánh người nhà cô ta có bị bắt hay không, tốt nhất là cũng bị bắt, như vậy cũng coi như là quả báo của bọn họ.
Tâm trạng hiện tại của Hồ Thiên cũng âm u vô chừng.
Chuyện này nhìn đâu cũng thấy quái dị, nhưng mà anh ta cũng không còn cách nào khác.
Anh ta cũng chưa biết rốt cuộc là có chuyện gì, bên ngoài đã rối loạn thành một nồi cháo heo.
“Kiều Kiều, hay là nhà em đi về trước đi, các em cứ làm việc của mình, yên tâm, anh Hồ nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này cho em. Có anh ở nơi này, chắc chắn sẽ không cho người khác ăn h.i.ế.p cả gia đình của em. Hiện tại bên ngoài rối loạn như thế, anh cũng không thể xử lý ngay được. Các em cứ quay về, chờ anh xử lý xong, anh lại liên lạc với em. Mấy ngày nay nhà em tạm thời đừng làm điểm tâm nữa, cứ chờ tin tức của anh trước đã.”
Hồ Thiên dỗ dành khuyên nhủ cả gia đình Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều nghe xong cũng cảm thấy có lý: “Vậy bọn em đi về trước, chỉ là số tiền nhà em bị cướp mất…”
Đó là hơn mười đồng đó.
Cô ta tiếc của lắm.
Hồ Thiên lại càng bực bội hơn, còn bắt anh ta phải trả tiền nữa à?
Nhưng mà ai bảo cô ta còn đang nắm giữ công thức bí mật chứ?
Hồ Thiên đưa tiền cho cô ta nói: “Kiều Kiều, số tiền này anh Hồ ứng cho nhà em trước, em đi về nhanh chóng dẫn người nhà đi khám bệnh đi. Lát nữa người nhà em đi ra từ cửa sau đi, để tránh bị bắt rồi lại bị người ta điều tra ra được cái gì.”
Chu Kiều Kiều lấy được tiền, lúc này mới hài lòng dẫn theo cả gia đình rời đi.
Ngoại trừ Vương Thanh Kỳ ra, những người khác cùng cô ta đi đến đây đều không hề mở miệng.
Chờ đi ra ngoài rồi, Chu Kiều Kiều mới lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo cất tiền đi nói: “Như vậy là được rồi đúng không? Chúng ta về nhà trước đi, mấy ngày nay tạm thời nhà mình đừng làm điểm tâm nữa. Con chuẩn bị đi về thôn một chút, đi them mẹ, sẵn tiện vào núi thử vận may luôn.”
Lần này Chu Kiều Kiều trực tiếp lên tiếng ra lệnh cho cả gia đình tiếp theo nên làm cái gì.
Vương Thủ Thành cũng đi theo đến nơi này nhìn thoáng qua con trai, trong lòng càng thêm bất mãn.
Vợ thằng năm và tên Hồ Thiên kia quá thân thiết với nhau, còn nữa, tuy rằng về thôn là chuyện đương nhiên, nhưng cô ta cũng nên thương lượng lại với ông ta mới được.
“Khụ khụ!”
Vương Thủ Thành ho khan vài tiếng thật to, tằng hắng vài tiếng rồi nói: “Cha nói nè vợ thằng năm, sao lúc trước cha không nghe Thanh Kỳ nói gì về chuyện con muốn về thôn hả? Đừng có nói với cha là con chưa nói cho nó biết đó nha? Nó là chồng con, ít nhất thì con cũng nên thương lượng với nó chứ. Cũng không thể chuyện gì cũng đều nghe theo ý con được. Con muốn về thăm nhà mẹ đẻ của con, cha không phản đối, nhưng mà…”
Vương Thủ Thành còn chưa nói xong, Chu Kiều Kiều đã không vui, cô từ trừng mắt nhìn chồng.
Vương Thanh Kỳ bị cô ta nhìn, lập tức cảm thấy căng thẳng, chỉ có thể nói dối: “Chuyện này, cha hiểu lầm rồi, Kiều Kiều có nói với con. Với lại quay về thôn cũng là một chuyện tốt mà đúng không? Vợ của con may mắn như thế, lỡ như vào núi lại tìm được nhân sâm gì đó thì sao?”
Vương Thủ Thành nghĩ đến nguồn thu nhập thêm này, cũng động lòng.
Ông ta nhìn vợ thằng năm, lại nhìn con trai của mình, suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì cũng đúng, nhưng mà lần này con đừng đi theo nó vào núi, cứ để chị hai, chị ba và chị tư của con đi cùng đi.”
Càng nhiều người đi chung, nói không chừng vận may cũng sẽ càng tốt hơn thì sao?
Còn mấy đứa con trai, đương nhiên là không thể đi rồi.
Bọn họ bị thương thì không thể đi làm, vợ thằng năm thật sự quá quái dị.
Ông ta cũng không yên tâm để mấy đứa con trai đi theo.
Vương Thủ Thành gần như đã nói rõ ý đồ của mình.
Chu Kiều Kiều cười mỉa vài tiếng, cũng không nói thêm cái gì.
Dù sao thì lúc trước đến cả mẹ chồng cũng bị ông ta bỏ mặc, đổ hết toàn bộ tội lỗi lên đầu mẹ chồng mà không hề có chút áy náy gì mà.
Càng miễn bàn đến những người khác.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cũng đang có ý định muốn quay về thôn.,
Phố Ngô Đồng, trong nhà Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa.
Bạch Tú Tú đang chuẩn bị những thứ sẽ mang về thôn để thăm thím Kim Hoa, tặng cho Trương lão đầu và một vài thứ cần thiết để cô và Vương Thanh Hòa mang theo lên núi.
Vương Thanh Hòa ở bên ngoài đang đốn củi.
Bạch Tú Tú mở radio cô mới mua từ nửa tháng trước lên nghe.
Bà Ngụy thì giúp đỡ con gái sửa soạn quần áo muốn mang về thôn, thấy cô mang theo nhiều thứ như thế, cũng nhịn không được cười: “Người ngoài không biết còn tưởng là con sẽ đi xa lắm, mang theo một đống đồ.”
“Cũng không biết chừng nào thì cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi huyện, con cũng không có bao nhiêu thời gian rảnh đi thăm thím Kim Hoa, bình thường thím Kim Hoa giúp đỡ con rất nhiều. Nếu như không có thím ấy thì con cũng đã không có công việc như hiện tại, càng không có không gian rộng lớn hơn để phát triển, cho nên con phải mang thêm một vài thứ về tặng cho thím ấy.”
Nhắc đến thím Kim Hoa, trong lòng Bạch Tú Tú vẫn còn rất biết ơn.
Bà Ngụy cũng nghe con gái mình kể lại vài lần, cũng cảm thấy bà ấy thật sự là một người rất tốt.”
“Vậy thì nhớ chào tạm biệt người ta cho đàng hoàng, sau này cho dù có đi xa thì cũng đừng cắt đứt liên lạc. Đúng rồi, hôm nay là tết Nguyên Đán, nhà mình còn phải làm sủi cảo nữa. Lát nữa mẹ đi nhào bột, con đừng có mà có chuyện gì cũng đẩy cho con rể làm hết như thế.”
Trong lòng bà Ngụy cũng cảm thấy rất vui vẻ, hai đứa con gái của bà đều có số khổ từ nhỏ, nhưng mà sau khi lớn lên đều gặp được rất nhiều người tốt.
“Dạ vâng, con biết rồi.” Bạch Tú Tú sửa soạn xong đồ đạc, sau đó cùng nhau đi làm việc cùng mẹ.
Hiện tại không phải đi làm, nhà bọn họ cũng sẽ ăn cơm sớm hơn.
Buổi tối ăn sủi cảo Nguyên Đán xong, cả gia đình nói chuyện một lúc rồi đi ngủ sớm.
Nhưng mà hiện tại là lúc tỉnh thành náo nhiệt nhất.
Tối nay, người nhà họ Hạ ăn sủi cảo Nguyên Đán xong, Tề Nghênh Nghênh đã bị con trai kéo đến nhà cha vợ tương lai để bàn chuyện.
Tề Nghênh Nghênh không quá vui vẻ vì phải đến nhà họ Hứa vào ngày hôm nay.
Lúc nào đến mà không được chứ?
Tại sao phải sốt ruột vội vàng như thế?