Vừa ra khỏi nhà, Hứa Niệm Đệ cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy mình vừa sống sót sau một tai nạn.
Cô ta ấm ức đến phát khóc: “Đều là tại anh cả đó, nếu không phải vì anh tù em cũng đã không bị cha mẹ em làm khó. Càng không cần phải bị mất mặt trước mặt cha mẹ anh đến thế, anh nhìn đi, hiện tại cha mẹ anh còn không thèm nhìn thẳng vào em luôn kìa.”
“Em đừng khóc mà, lúc đó cũng là vì anh quá xúc động thôi đúng không? Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em. Với lại em cũng đừng thấy cha mẹ anh hiện tại như thế, chờ đến khi em sinh cho bọn họ đứa cháu nội, bọn họ sẽ đối xử khác với em ngay. Còn chuyện cha mẹ em… Tuy rằng bọn họ đòi không ít tiền, nhưng mà còn có cha mẹ anh, cho dù thế nào thì anh cũng có thể cưới em về nhà. Nhưng mà Niệm Đệ à, anh không có ý gì khác, nhưng mà cha mẹ em quá đáng thật đó. Dù sao thì em cũng là con gái của bọn họ, sao bọn họ thà là phá hủy cuộc hôn nhân của anh và em chứ nhất quyết không chịu hạ thấp tiền lễ hỏi chứ?”
Hạ Thành cũng có chút bực bội.
Cũng cảm thấy mấy người này không giống như những gì bạn gái đã nói lúc trước.
Trong lòng Hứa Niệm Đệ cũng rất hoảng, lần này cha mẹ đòi tiền ra giá quá c.ắ.t c.ổ rồi.
Nhưng cô ta lại không thể quản được bọn họ, bọn họ không chịu nghe lời cô ta, sau khi nghe cô ta nói mình đã mang thai thì lập tức cảm thấy chuyện này ổn rồi.
Lập tức không thèm giả vờ giả vịt gì nữa.
Làm hại cô ta hiện tại làm cái gì cũng đều rất bị động.
Trong lòng Hứa Niệm Đệ hoảng loạn muốn chết, cũng không thèm trả lời anh ta, trực tiếp chuyển sang đề tài khác: “Đúng rồi, em cứ nghe cha mẹ anh nhắc đến thằng cả gì đó, anh còn có anh cả nữa à? Sao anh cả lại không sống cùng với nhà anh?”
“Em đừng nói nữa, nhắc đến chuyện này là anh lại cảm thấy xui xẻo. Anh cả của anh vừa mới ra đời đã bị người ta trộm đi mấy, hiện tại mới tìm về được. Từ su khi tìm được anh ta, cha anh dồn toàn bộ sự chú ý lên người anh cả của anh, nào là điều động công việc cho anh ta rồi điều động công việc cho vợ của anh ta. Còn muốn mua nhà cho bọn họ ở, kết quả hai chúng ta kết hôn lại chẳng có thứ gì. Em nói thử xem, vậy có phải là bất công lắm không? Anh là còn đỡ đó, ít nhiều gì anh cũng có bạn gái, kết hôn với em, còn có thể tranh thủ hiện tại mẹ còn thương anh, nhanh chóng kiếm thêm một ít chỗ tốt. Nói không chừng đến một ngày nào đó, đến cả mẹ anh cũng bắt đầu bất công. Em trai anh mới là đứa xui xẻo nhất đó, tiền trong nhà bị anh cả kia và chuyện kết hôn của anh đào rỗng, sau này đến lượt nó thì chẳng còn cái gì nữa.”
Hạ Thành nói chuyện này ra, trong lòng Hứa Niệm Đệ cũng yên tâm hơn một chút.
Hiện tại Hạ Thành cũng đang sốt ruột cần gấp một người kết hôn với anh ta, hiện tại trong bụng cô ta còn có một đứa nhỏ, lại còn có tình cảm cơ sở với Hạ Thành.
Xem ra, có lẽ chuyện tìm công việc cho em trai rất có tính khả thi.
Nghĩ đến đây, Hứa Niệm Đệ lại tủi thân đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta nói: “Vậy mà anh còn nói người nhà em quá đáng, em nói cho anh biết, người nhà em đang giận vì anh không biết trân trọng em, còn chưa kết hôn đã làm em có thai rồi, cho nên mới đòi nhiều tiền như thế. Bọn họ cũng chỉ là nghĩ nếu sau này em sống không tốt, bọn họ có thể giúp đỡ cho em một chút. Sau này anh kết hôn với em, hai chúng ta mới là một gia đình. Hiện tại anh lại không tranh thủ cơ hội đưa lễ hỏi cho em để lấy thêm ít đồ cho hai chúng ta. Chờ sau này ông anh cả kia của anh quay về thì còn có thể dư lại cái gì nữa chứ? Còn chuyện công việc của em trai em, ngay từ đầu em còn định khuyên nhủ cha mẹ em nhưng hiện tại em lại cảm thấy nhất định phải làm thế mới được. Ít nhất sau này nếu chúng ta có chuyện gì cần giúp đỡ, em cũng có thể nhờ em trai em giúp một chút.”
Hứa Niệm Đệ rất xinh đẹp, cô ta bắt đầu làm nũng, Hạ Thành thật sự không chịu đựng nổi.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy cô ta nói rất có lý.
“Anh đưa em về nhà trước, chuyện này để anh suy nghĩ thêm mới được.” Hạ Thành nắm tay Hứa Niệm Đệ đi về hướng nhà cô ta.
Sáng sớm.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa mới ăn sáng xong, đang ở trong sân đắp người tuyết với hai đứa con, Tiểu Trương giống như đã canh đúng giờ đi đến.
Lúc anh ấy đến đây, trong tay còn cầm theo một rổ trứng gà.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đang ở trong sân, Tiểu Trương lộ ra vẻ mặt sung sướng: “Anh Vương, chị dâu, em có một tin vui muốn báo cho hai người nè!”
“Đi vào phòng nói chuyện sao?” Vương Thanh Hòa thấy anh ấy vui vẻ như thế, cũng rất tò mò muốn biết là có chuyện gì.
“Được rồi, chúng ta đi vào nhà lại nói.”
Tiểu Trương đi theo Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cùng nhau đi vào trong phòng, bà Ngụy nhìn thấy Tiểu Trương đến, cười vui vẻ chào hỏi: “Tiểu Trương đến rồi à, mau vào nhà ngồi chơi, thím đi nấu nước pha trà cho cháu.”
Nói xong bà Ngụy đi ra ngoài khóa cửa sân lại trước, sau đó mới đi pha trà.
Tiểu Trương đi vào phòng của Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú, vừa vào phòng thì đã bắt đầu nói đến tin vui kia: “Anh Vương, chị dâu, không phải dạo gần đây em không buôn bán trong chợ đen nữa sao? Ngày hôm qua chú sáu của em đưa một ít sơn tra đến, ông ấy nhờ em chia một nửa cho anh của em. Em mời chú ấy một bữa cơm rồi đi tìm anh trai. Sau đó mới nghe anh em kể lại chuyện này. Dạo gần đây người nhà họ Vương bọn họ lại làm ra không ít điểm tâm mới lạ, món nào cũng khá ngon. Có không ít người đều thích đi mua, chỉ cần vừa lấy ra bán là sẽ bị người ta tranh mua sạch sẽ. Anh em nói bọn họ làm việc quá huênh hoang, nếu cứ tiếp tục như thế mãi thì bọn họ sẽ đắc tội với tất cả mọi người, đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Em nghe được chuyện này, lập tức nhớ đến ân oán của nhà anh ngay. Cho nên mới nhanh chóng chạy đến đây báo cho anh biết. Anh Vương, nếu như anh muốn thì em cũng có thể bảo anh em đi lên đạp bọn họ thêm một phát. Bảo đảm sẽ làm cho bọn họ thê thảm.”
Đối với Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa, đúng là chuyện Tiểu Trương nói không phải là một tin xấu.
Vương Thanh Hòa hơi nhíu mày, tuy rằng anh không thể nói rõ có cái gì không đúng, nhưng anh luôn có cảm giác hiện tại không phải thời cơ thích hợp để ra tay.
Chắc là không có lợi ích gì.
Nói không chừng anh còn sẽ gặp phải phiền phức.
“Tiểu Trương, cứ để chuyện này thuận theo tự nhiên đi, cậu đừng nhúng tay vào, cũng đừng để anh của cậu xen vào. Hiện tại chợ đen đang là cây cao đón gió, không chỉ riêng người nhà họ Vương mà những người khác cũng đều như thế. Anh của cậu… Còn chưa có ý định rút ra nữa hả?”
Vương Thanh Hòa hỏi lại anh ấy.
Tiểu Trương nghe thế hơi sửng sốt, sau đó cũng thở dài nói: “Anh của em nói anh ấy sẽ cẩn thận hơn một chút. Anh ấy quá tham lam, không nỡ rời đi. Anh Vương, anh cảm thấy chuyện này không ổn sao?”
“Cậu bớt nhúng tay vào chuyện của Vương Thanh Kỳ và vợ nó thì tốt hơn.” Vương Thanh Hòa đã có một ít kế hoạch khác đối với hai vợ chồng thằng năm.
Tiểu Trương vẫn luôn rất tin tưởng những lời Vương Thanh Hòa nói, lần này cũng giống như thế, đồng thời cũng vô cùng may mắn vì anh ấy đã chạy đến đây hỏi, nếu không xảy ra vấn đề gì, anh ấy sẽ thiệt thòi to.
“Vậy… Em sẽ bảo anh của em cũng đừng đụng vào, hi vọng anh của em có thể nghe lời khuyên của em đi. Anh ấy là đối thủ của tên Hồ Thiên kia, khoảng thời gian này Hồ Thiên vì Chu Kiều Kiều nên kiếm được bộn tiền, nở mày nở mặt dữ lắm. Anh em nhìn thấy trong lòng cũng rất khó chịu.”
Tiểu Trương nói đến đây, cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nếu lúc này có thể ra tay xử lý mấy người Chu Kiều Kiều, nói không chừng còn có thể lấy được mấy công thức làm điểm tâm kia nữa đó đúng không?
Vương Thanh Hòa nhìn Tiểu Trương, lại dặn dò lần nữa: “Dạo gần đây cậu bảo anh trai cậu hạn chế hành động lại đi.”
“Nếu như tiện thể thì theo dõi Chu Kiều Kiều và những người khác trong nhà họ Vương giúp tôi, bọn họ đại khái sẽ vận chuyển lương thực từ huyện khác đến. Bọn họ bán điểm tâm ở chợ đen chẳng là gì, nhưng mà nếu mua bán lương thực…”
Những lời Vương Thanh Hòa nói làm trong lòng Tiểu Trương cũng hơi căng thẳng.
Anh Vương cảm thấy những người khác trong chợ đen đi kiếm chuyện với người nhà họ Vương sẽ không có quá nhiều tác dụng sao?
Phải chơi một vố lớn?
“Được rồi, em nghe lời anh Vương. Đúng rồi anh Vương, hiện tại anh đi làm trong nhà máy cảm thấy thế nào? Nếu như cảm thấy nhà máy đồ hộp không tốt thì sau này em lại để ý tìm công việc khác giúp anh…”
“Không cần, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nói không chừng tôi phải rời khỏi huyện rồi.”