Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Vương Thanh Hòa cũng không thể xác định đến bao giờ bên tỉnh thành mới có động tĩnh, nhưng mà chắc là nhanh thôi.

Trừ phi bọn họ không muốn cho anh quay về.

“Thật sao? Vậy đó là chuyện tốt rồi! Anh Vương, dựa theo bản lĩnh của anh, em cảm thấy anh cũng nên đi đến nơi rộng lớn hơn nữa.” Tiểu Trương cũng biết việc của Vương Thanh Hòa, trong khoảng thời gian ngắn cũng khá vui vẻ vì anh.

Cái gì gọi là khổ tận cam lai, đây nè!

“Em còn đang định hôm nay đến đây gặp anh Vương báo cho anh biết một tiếng, sau đó đi tìm anh của tôi, bảo anh ấy cũng đi nhúng tay vào, báo thù giúp anh. Kết quả bây giờ em còn phải đi nhắc anh của em đừng nhúng tay vào. Anh Vương, em đi tìm anh của em trước đây, có gì sau này lại đến cảm ơn anh sau.”

Tiểu Trương nói xong lại vội vàng rời đi.

Mấy ngày nay mọi người đều được nghỉ, chợ đen buôn bán đắt hơn rất nhiều, anh của anh ấy chắc chắn còn đang ở bên kia.

Những người đó đều là loại người nói làm là làm ngay.

Anh của anh ấy cũng không thể nhúng tay vào chuyện này.

“Cậu mau đi đi.” Vương Thanh Hòa cũng không cản anh ấy.

Bạch Tú Tú ngồi ở bên cạnh có chút tò mò.

Cô cũng biết được vận may của Chu Kiều Kiều, cho nên cô cũng cảm thấy không nên nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng mà vì sao chồng của cô cũng có suy nghĩ giống cô thế?

Bạch Tú Tú nghĩ gì đều viết hết lên mặt, Vương Thanh Hòa thấy vợ mình đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, lập tức mỉm cười nói: “Vợ à, lúc chúng ta còn ở nhà họ Vương thì anh cũng đã phát hiện ra rồi. Vợ thằng năm đúng là có vận may quá khác biệt với người thường, cũng không biết thế nào, hiện tại anh lại có một loại cảm giác không nên ra tay đối phó với bọn họ vào ngay lúc này.”

Vương Thanh Hòa cũng không biết loại cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng mà từ nhỏ anh đã dựa vào cách này để né tránh nguy hiểm.

Cho nên anh vô cùng tin tưởng trực giác của mình.

Bạch Tú Tú cũng biết chồng cô có trực giác, nhưng không ngờ trực giác lại chính xác như thế.

“Cảm giác của anh là không sai, em cũng cảm thấy như thế. Muốn ra tay xử lý bọn họ thì có rất nhiều cơ hội, lại chờ thêm một chút, chờ có càng nhiều chứng cứ hơn lại đi cử báo bọn họ.”

Hai người đều có suy nghĩ tương tự như nhau, mà ở bên kia.

Tổ dân phố Ngô Đồng, trong nhà của Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ, cả gia đình đều đang tập hợp ở nơi này.

Chu Kiều Kiều sắp sửa bị những người này phiền c.h.ế.t rồi, từ sau khi những người này có công việc ở trong huyện là đều chạy đến trong nhà của cô ta Vương Thanh Kỳ ở.

Ngoài miệng thì bảo là muốn mua căn nhà, nhưng mà hiện tại đã bao lâu rồi? Lại chẳng thấy bọn họ có động tĩnh gì.

Còn lôi chuyện trả nợ cho Bạch Tú Tú ra để gây gỗ.

“Vợ thằng năm à, hôm nay nhà chúng ta bán điểm tâm thế nào?” Vương Thủ Thành nhìn con dâu xụ mặt, cũng không thèm để ý đến.

Cô ta có vui vẻ hay không vốn dĩ chẳng phải là chuyện quan trọng gì.

Quan trọng nhất là cuộc sống của nhà họ Vương bọn họ có thể phát triển không ngừng hay không.

Nhắc đến chuyện buôn bán, Chu Kiều Kiều cũng cực kỳ đắc ý: “Chuyện làm ăn cũng giống như bình thường, vẫn rất tốt. Vừa mang đồ qua đó là sẽ bị người ta giành mua hết sạch. Anh Hồ còn hi vọng chúng ta làm nhiều hơn một chút nữa kìa, thật ra con cũng muốn làm nhiều hơn, nhưng mà tiếc là nhà mình không có quá nhiều nguyên vật liệu. Haizzz… tuy nói là đều giúp đỡ, nhưng con thấy những người khác đều đang cản tay cản chân thì có. Nếu như bọn họ có thể cố gắng hơn một chút, thu mua gạo nếp được nhanh hơn một chút thì nhà chúng ta có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.”

Chu Kiều Kiều đang muốn ám chỉ Vương Lão Tam và Vương Lão Tứ.

Vương Thủ Thành nghe thế, cũng cảm thấy hai đứa con trai quá chậm trễ ảnh hưởng đến công việc.

Triệu Thúy Hoa ở bên cạnh vốn dĩ đang đan khăn quàng cổ, hiện tại trời lạnh muốn chết, tối nào chồng của cô ta cũng đều phải lén đi ra ngoài thu mua lương thực, lạnh muốn chết.

Vừa nghe thấy Chu Kiều Kiều nói như thế, cô ta lập cứ cười mỉa nói: “Thím năm à, thím nói chuyện cũng nên vuốt lại lương tâm mình đi chứ.”

“Thím đột nhiên đòi có nhiều gạo nếp như thế, có nhà nào có thể lấy ra ngay lập tức chứ? Chỗ chúng ta vốn dĩ đã có ít gạo nếp rồi, mấy cái thôn xung quanh đều đã đi mua sạch rồi. Chồng tôi và chú tư buổi sáng phải vào nhà máy làm việc, buổi tối còn phải đi thu mua lương thực. Còn vất vả hơn cả con lừa trong đại đội. Con lừa còn có thời gian nghỉ ngơi, hai người bọn họ một ngày chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ. Thím còn chê bọn họ làm việc ít, vậy kêu bọn họ khỏi ngủ luôn đi?”

Triệu Thúy Hoa trợn trắng mắt liếc nhìn Chu Kiều Kiều, cô ta thật sự chẳng có chút lương tâm nào hết.

Chu Kiều Kiều cũng có chút xấu hổ, nhưng lại càng bực bội nhiều hơn: “Chị ba chị nói cái gì thế, không phải tôi cũng có chia tiền cho anh ba và anh tư sao? Chẳng lẽ chúng ta không phải người trong cùng một gia đình à? Không nên cố gắng cho cả gia đình sao?”

“Vậy thím tự đi mà mua, tôi và chồng tôi không cần mấy người chia tiền.” Thái độ của Triệu Thúy Hoa vô cùng dứt khoát.

Nếu cứ tiếp tục vất vả như thế, chồng cô ta sẽ mệt chết, còn cần tiền làm gì.

Bị Triệu Thúy Hoa chặn họng, Chu Kiều Kiều không biết nên nói cái gì.

Nếu không cho anh ba đi làm chuyện này, vậy chỉ có thể để Lão Ngũ đio.

Cô ta biết rõ tính cách chồng cô ta như thế nào, ở phương diện làm việc này thậm chí còn thua cả anh ba nữa.

Lúc này nếu như Vương Thanh Hòa còn ở đây thì tốt biết bao nhiêu chứ? Anh khỏe như thế, một mình anh chắc chắn có thể làm được tất cả mọi thứ.

Đáng tiếc, tại sao lúc đó Bạch Tú Tú lại không c.h.ế.t quách đi cho rồi chứ?

Chu Kiều Kiều bực bội muốn chết.

Vương Thủ Thành thấy hai đứa con dâu lại bắt đầu cãi nhau, cũng bắt đầu đứng ra làm người giảng hòa: “Được rồi, hai đứa con lại cãi nhau cái gì nữa chứ? Hiện tại điểm tâm nhà chúng ta bán đắt như thế, cuộc sống sung sướng vẫn còn ở phía sau. Còn chuyện thu mua lương thực này, đúng là không thể quá sốt ruột. Nếu muốn mua quá nhiều trong thời gian ngắn thì lại làm cho người ta nghi ngờ, vậy thì lại không được. Vợ thằng năm à, tiền thì cứ từ từ mà kiếm, con đừng có sốt ruột.”

Đừng sốt ruột?

Chu Kiều Kiều rất muốn mắng c.h.ế.t bọn họ, sao cô ta lại có thể không sốt ruột được chứ? Hiện tại Bạch Tú Tú sắp sửa rời khỏi cái nơi nghèo nàn này, đến tỉnh thành sống. Mà cô ta thì còn phải ở lại chỗ này giúp đỡ cả nhà họ Vương.

Nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng phải cả đời này cô ta đều sẽ thua kém Bạch Tú Tú sao?

Như vậy thì sao được chứ.

Bà già Đỗ Quyên kia biết được cô ta có ý định đến tỉnh thành thì liên tục đến chỗ cô ta vòi vĩnh lợi ích.

Cô ta muốn đi tỉnh thành, lại không thể thiếu được sự giúp đỡ của Đỗ Quyên.

Cô ta còn đang thiếu rất nhiều tiền.

“Không xong, có chuyện rồi. Cha, cha mau đi ra ngoài xem thử đi.” Bên ngoài, Vương Lão Tam chạy vào, anh ta có vẻ rất sốt ruột hoảng hốt.

Vương Thủ Thành vừa mới cản hai đứa con dâu xong thì đã nhìn thấy con trai thứ ba quay về.

Ông ta có chút khó hiểu hỏi: “Con lại có chuyện gì nữa?”

“Cha, con và thằng tư, thằng năm cùng nhau đi qua chợ đen tìm cái tên họ Hồ kia tính tiền chia hoa hồng điểm tâm ngày hôm nay, ai ngờ vừa mới đi ra đã bị một đám người vây quanh. Thằng tư và thằng năm bị mấy người đó đánh cho một trận, con cũng bị đánh vài cái, may mà tranh thủ lúc hỗn loạn chạy thoát được, cha, cha mau đi qua đó xem thử đi.”

Vương Lão Tam vội vã nói.

Chu Kiều Kiều nghe xong sốt ruột: “Anh ba, sao anh không giúp chồng em, chồng em có biết đánh nhau đâu?”

“Thím nói khùng nói điên gì thế? Bọn họ có mười mấy người, hơn nữa tôi còn chưa biết là chuyện gì xảy ra nữa. hay là chúng ta mau đi báo công an đi.” Vương Lão Tam cũng sốt ruột ngơ ngác theo.

“Không được, bên đó là chợ đen đó. Nếu như báo công an, vậy chẳng phải chợ đen sẽ tiêu đời sao?” Nhắc đến chuyện này thì Chu Kiều Kiều lại tỉnh táo hơn ai hết.

“Được rồi, mau đi giúp đỡ đi.”

Vương Thủ Thành cũng không dám ngồi ở trong nhà nữa, vội vã chạy ra bên ngoài.

Chu Kiều Kiều cũng chạy ra ngoài theo.

Advertisement
';
Advertisement