Ông già Hạ Toàn ngồi ở đằng kia, giấu đi vẻ hả hê cười trên nỗi đau người khác, mặt ngoài lộ ra vẻ bực bội thở dài: “Con trai à, lúc trước con kết hôn cũng không có lắm chuyện như thế. Sao mà đến lượt Tiểu Thành thì lại quậy ra nhiều chuyện xấu như thế chứ? Nào là đòi lễ hỏi tám trăm đồng, rồi trong bụng đã con thai. Sao lại rối loạn thế này hả?”
Hạ Chí Phi nghe xong cũng rất bực bội, đây là lần đầu tiên Hứa Niệm Đệ đến nhà, trông thì vẫn là một cô gái khá tốt.
Sau đó ông ta lo lắng đây chỉ là vẻ bề ngoài giả tạo, còn có ý bảo Nghênh Nghênh đi hỏi thăm, không phải Nghênh Nghênh đã nói không tệ sao? Mấy ngày hôm trước khi bàn chuyện lễ hỏi thì số tiền bọn họ đưa ra cũng coi như là hợp lý.
Kết quả hiện tại mới mấy ngày trôi qua, chớp mắt cái đã đòi tám trăm rồi?
Đúng là nhà ông ta khá dư dả, nhưng bình thường trong nhà cũng không dành dụm được bao nhiêu tiền.
Lần trước Nghênh Nghênh đã khai thật với ông ta rồi.
Ông ta cũng không hỏi đến chuyện đúng hay sao. Dù sao thì mấy năm nay ông ta đều giao toàn bộ tiền lương cho Nghênh Nghênh, bà ta xài tiền cũng chỉ xài cho gia đình này, ông ta cũng không cần hỏi.
Hiện tại hiện thực chính là phải mua nhà cho thằng cả, nếu lại lấy ra một số tiền lớn như thế cho Hạ Thành, cuộc sống trong nhà sẽ không còn thoải mái như thế nữa.
Với lại.
Tuy rằng chuyện này đều là lỗi của Hạ Thành, nhưng mà trong lòng ông ta thật sự không quá sung sướng.
Ông ta cứ có cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhưng mà lại không thể nói rõ được.
Sao cái thằng ranh Hạ Thành khốn nạn này chuyện gì cũng dám làm thế hả?
Hiện tại thành ra như thế này, không đồng ý không được.
Nếu thật sự không đồng ý, con gái nhà người ta đi kiện Hạ Thành, vậy cả đời Hạ Thành này coi như xong, cái nhà này cũng coi như mất sạch mặt mũi.
“Nghênh Nghênh, bà nói coi chuyện này phải làm như thế nào. Mấy năm nay bà cứ chiều thằng Hạ Thành, cưng chiều nó đến mức không biết trời cao đất rộng là gì, hiện tại bà nhìn đi?” Hạ Chí Phi đau đầu muốn chết, trong lòng chỉ biết ngóng trông con trai cả nhanh chóng chạy về.
Ông ta hi vọng có thể nhìn thấy con cái trong nhà trở nên giỏi giang, không hi vọng nhìn thấy cái thằng Hạ Thành chỉ biết làm loạn mang thêm phiền phức về.
Hiện tại Tề Nghênh Nghênh cũng rất bực bội, mọi chuyện vốn dĩ đều khá tốt.
Cũng đã bắt đầu bàn đến chuyện cưới hỏi rồi, lễ hỏi bọn họ thương lượng cũng không quá cao, bà ta còn nghĩ tuy rằng nhà sui gia này có điều kiện hơi kém một chút, nhưng mà làm người còn khá tốt.
Ai biết Hứa Niệm Đệ lại mang thai, cô ta vừa mang theo, người nhà họ Hứa lập tức giống như biến thành một người hoàn toàn khác, lễ hỏi lập tức tang lên gấp đôi, thậm chí còn hét giá cắt cổ, đòi phải tìm công việc cho con trai nhà họ Hứa. Nếu không thì sẽ không gả Hứa Niệm Đệ cho Hạ Thành.
Còn muốn kiện Hạ Thành.
Vậy thì sao được chứ?
“Mẹ, mẹ giúp con và Niệm Đệ đi mà. Số của em ấy khổ lắm, cha mẹ em ấy chẳng yêu thương em ấy gì cả, hiện tại em ấy đang mang thai con của con, nếu con không cưới em ấy, sau này em ấy phải sống thế nào đây? Lỡ như em ấy phải gả cho một ông già đã ly hôn đã có một đống con riêng gì đó. Vậy em ấy…”
Hạ Thành chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sợ rồi.
Người nhà họ Hứa sao có thể tìm nhà chồng tốt gì đó cho cô ta chứ?
Đây là người trong lòng của anh ta, nếu sau này sống không tốt…
Tề Nghênh Nghênh phát hiện, mấy đứa con của bà ta, đứa nào cũng đều làm bà ta cạn lời.
Hiện tại đã là lúc nào rồi? Cái con nhỏ Hứa Niệm Đệ này chẳng chịu nói câu nào thật lòng, vậy mà anh ta lại còn suy nghĩ cho Hứa Niệm Đệ.
Còn nghĩ xem sau này cô ta sẽ như thế nào?
Sao anh ta lại không lo nghĩ cho chính mình hả!
“Mẹ, chuyện hôn nhân của Niệm Đệ, em ấy không thể quyết định được, nếu em ấy có thể quyết định thì em ấy đã không muốn cái gì nữa rồi. Mẹ, mẹ giúp bọn con đi mà, con thật sự không muốn em ấy và con của con xảy ra chuyện gì.” Hạ Thành nói xong cũng muốn khóc.
Tề Nghênh Nghênh cũng rất muốn khóc.
Bà ta nhìn Hứa Niệm Đệ vẫn luôn quỳ ở bên cạnh chứ không nói tiếng nào, lại nhìn con trai.
Tề Nghênh Nghênh chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, mau đứng lên đi. Không phải nói trong bụng có em bé sao? Nều quỳ sẩy mất thai thì phải làm sao đây?”
“Đứng lên trước đi, ngày mai mẹ đến nhà họ Hứa, nhanh chóng thương lượng cho xong chuyện của hai đứa, mau kết hôn, đừng có chờ đến lúc bụng to ra mới kết hôn, vậy thì làm trò cười cho thiên hạ mất.” Tề Nghênh Nghênh xụ mặt chấp nhận.
Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua vợ, con tưởng rằng bà ta còn có thể làm cái gì, kết quả chỉ vậy thôi hả?
Ông ta không nhìn nổi nữa, chỉ có thể tự mở miệng nói chuyện: “Hạ Thành, con nhớ cho rõ đây, lần này cha và mẹ con cho con tiền, một nửa là cho con mượn. Nếu không phải chính con phạm sai lầm trước hôn nhân thì cũng đã không xảy ra những việc này. Tuy rằng gia đình cha vợ tương lai của con làm việc quá xấu, nhưng nguyên nhân gây ra là do con. Là vấn đề của con.”
Hạ Chí Phi nói thế, Hạ Thành không nhịn được, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
“Chuyện này không phải con cứ im lặng là sẽ cho qua, sau này cha sẽ bảo mẹ con đi nói chuyện với người ta, sau khi con kết hôn rồi, lập tức tự đi thi xin một công việc về, sau đó đi làm trả tiền cho cha.”
Hạ Chí Phi vốn đang nghĩ chờ con trai kết hôn rồi, có nên đi năn nỉ bạn bè, nhờ ai đó tìm cho anh ta một công việc, không cần quá tốt, ít nhiều gì cũng phải để con cái có miếng cơm ăn.
Kết quả còn chưa kịp chờ đến lúc kết hôn, thằng ranh con này lại gây ra họa nữa.
Lúc này ông ta không còn tâm trạng để làm cái gì nữa.
“Lão Hạ, nó đã một đống tuổi rồi, hiện tại còn đang có tiểu Hứa ở đây, ông bớt nói vài câu đi.” Tề Nghênh Nghênh thương con trai.
“Bà lại còn chiều cho nó nữa hả?” Hạ Chí Phi cảm thấy mấy năm nay vợ của ông ta đã điên rồi.
“Cái này mà là cưng chiều gì chứ? Chuyện đã đến nước này rồi, ông còn la mắng nó làm gì nữa?” Tề Nghênh Nghênh cảm thấy đây không phải là vấn đề của bà ta, là lão Hạ có yêu cầu quá cao.
“Được rồi, tôi cũng lười đi nói mấy chuyện này với bà, tôi chỉ hỏi bà, bà đi coi nhà cho thằng ca thế nào rồi? Đã bao lâu rồi chứ? Tết Nguyên Đán sắp tới đến nơi rồi, bà là định chờ đến tết âm lịch mới đi coi nhà cho nó hả? Hay là muốn chờ đến lúc nó không muốn nhận chúng ta nữa mới chịu?”
Hạ Chí Phi cảm thấy vợ ông ta là có ý này.
Tề Nghênh Nghênh có chút chột dạ, thật ra bà ta là muốn chờ đến lúc Hạ Thành kết hôn xong, dùng số tiền còn lại mua tạm một căn nhà cho thằng cả.
Dù sao thì ngay từ đầu bà ta đã muốn để lại cho hai vợ chồng son Hạ Thành thêm một số tiền.
Thằng cả và vợ thằng cả đều có công việc, Hạ Thành lại không có.
Bà ta cũng không thể làm Hạ Thành sống còn tệ hơn thằng con mới tìm được từ ngoài về đúng không?
“Chuyện này bà chờ nghỉ tết Nguyên Đán xong lập tức đi giải quyết cho tôi, đi làm ngay! Nếu bà mà còn dây dưa dây cà nữa, tôi sẽ tự đi hỏi thăm.” Hạ Chí Phi nổi giận hoàn toàn, không bao giờ muốn tin mấy cái cớ mà vợ đưa ra nữa.
Bình thường ông ta đều không muốn nhúng tay vào chuyện nhà, dù sao thì chuyện trong nhà đều là do vợ quyết định.
Nếu ông ta nhúng tay vào, còn có vẻ như ông ta không tin tưởng bà ta.
Nhưng mà hiện tại…
Không thể bỏ mặc được nữa.
“Tôi sẽ đi làm ngay, ông… ông cứ yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết ngay.” Tề Nghênh Nghênh thấy ông ta giận thật, cũng vội vàng cam đoan.
Nếu để Lão Hạ làm chuyện này, vậy thì bà ta không tiết kiệm được đồng nào nữa.
Bà ta còn dự định mượn cớ chuyện này để kiếm chút giá chênh lệch để cho ba đứa con khác nữa mà.
“Được rồi, cứ như vậy đi. Hạ Thành, con đưa Tiểu Hứa về nhà đi, trễ lắm rồi, nhà chúng ta cũng không tiện giữ con bé lại nữa.” Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua con trai, không muốn nhìn anh ta thêm một cái nào nữa.
Thật sự là quá vô dụng!
“Dạ vâng.” Hạ Thành nhanh chóng đỡ Hứa Niệm Đệ đi ra ngoài.