Lúc này Dư Thành mới yên tâm: "Vậy thì không có vấn đề, nhưng Thanh Hoà, không phải anh Dư giội nước lạnh. Muốn điều chế thuốc, cũng không phải học Trung Y là được. Cậu phải trở thành thầy thuốc trung y chân chính lợi hại, lúc đó mới có thể làm. Đây cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể làm. Nhất là cậu giữa đường xuất gia."
Dư Thành lắc đầu.
Thật sự không phải anh ấy xem thường Vương Thanh Hoà, thật sự là chuyện này quá khó khăn.
Vương Thanh Hoà mỉm cười: "Tôi biết. Không nói cái này nữa, liên quan tới chuyện thuốc thang, chúng ta phải bí mật hơn một chút so với hiện tại. Đến lúc đó, anh Dư chờ tôi sắp xếp. Về sau nếu như đến tỉnh thành, vậy chúng ta cũng cách nhau gần hơn.
Thương lượng những chuyện này cũng thuận tiện hơn."
"Còn không à, nói như vậy thì chuyện thuốc thang, tôi còn có thể tiếp tục giúp cậu?" Lúc này Dư Thành cũng thuận theo kiến giải của Vương Thanh Hoà.
Đầu óc của Vương Thanh Hoà rất tốt, nghe theo lời anh nói chỉ có chuẩn chứ không sai.
"Đương nhiên, chỗ mà anh Dư có thể giúp em còn nhiều nữa." Vương Thanh Hoà trấn an anh ấy.
Dư Thành cũng lên tinh thần: “Được, tôi đã biết cậu đáng tin mà. Đúng rồi, nhà chú Hạ tới tìm cậu chưa? Cậu có nhắc đến yêu cầu gì với nhà họ không? Tôi nói với cậu nhé, nhà bọn họ cũng có một đống cục diện rối rắm. Cậu phải nắm chắc một chút lợi ích trong tay. Tuyệt đối đừng mềm lòng, cho là đã về bên cha mẹ ruột, về sau mọi chuyện đều tốt. Như vậy là không được."
Dư Thành nhắc đến hai vợ chồng nhà họ Hạ, không nhịn được cau mày.
Vương Thanh Hoà đã nhìn thấy được người nhà họ Hạ, càng nhìn thấy được sự bất công của mẹ ruột.
Đối với cái nhà này, anh đương nhiên không ôm hy vọng.
Thấy Dư Thành dặn đi dặn lại, Vương Thanh Hoà cũng nhắc đến chuyện ban ngày.
Anh kể lại cho Dư Thành nghe những lời mà ban ngày Tề Nghênh Nghênh nói với anh.
Dư Thành nghe vậy càng thêm bó tay: "Tôi thấy dì ấy cũng điên rồi, cũng không nghĩ một chút xem hai người khó khăn biết bao nhiêu, thế mà bà ta còn muốn để cho hai người làm việc cho ba đứa bất tài vô dụng đó? Cậu tuyệt đối đừng động tâm tư này. Cậu nhường một lần vậy thì sẽ có lần thứ hai, đến lúc đó sẽ sai khiến cậu không dứt. Lúc này mới chỉ là dì Tề, nhà bọn họ còn có Hạ Hữu Đức, chính là chú ba trên danh nghĩa của cậu. Đây mới thực sự là ký sinh ở nhà họ Hạ. Còn có Hạ Minh và Hạ Thành, suốt ngày chạy tán loạn khắp nơi, gây chuyện thị phi. Về sau nếu cậu thật sự đến tỉnh thành, mặc kệ dì Tề nói với cậu cái gì, cậu cũng đừng đi giúp bọn họ. Tôi đoán chờ cậu trở về, còn có thể gặp được trò vui đó. Hạ Vi, cô ta nhìn trúng Kỷ Phong kia, tôi thấy không phải người tốt gì. Kẻ ngang ngược đó, thế nhưng lại rất có cảm tình đối với em họ cậu, chính là con gái chú ba nhà cậu Hạ Tuệ Tuệ. Hạ Vi còn muốn kết hôn với Kỷ Phong, tôi thấy đám cưới này tuyệt đối không thành. Hạ Tuệ Tuệ kia, sớm muộn gì cũng sẽ ầm ĩ với Hạ Vi."
Dư Thành nói đến những chuyện bát quái của nhà họ Hạ mà anh ấy biết, lần nữa lại thấy thương cảm cho những gì mà sau này Vương Thanh Hoà còn có Bạch Tú Tú phải đối mặt.
"Yên tâm đi, về sau ở đại viện, tôi sẽ giúp hai người." Dư Thành khẽ vỗ vai Vương Thanh Hoà, hi vọng anh có thể kiên cường một chút.
Vương Thanh Hoà đối với chuyện của nhà họ Hạ, cũng không lo lắng bao nhiêu.
Dù sao anh và Tú Tú đến tỉnh thành, vì chính là để vơ vét lợi ích. Anh muốn mượn cả nhà này, hoàn thành kế hoạch của chính mình.
Trước khi gặp người nhà họ Hạ, anh còn do dự, anh không chắc chắn người nhà họ Hạ có thể giúp anh hay không.
Nhưng sau khi gặp Hạ Chí Phi, anh không còn lo lắng như vậy nữa.
Người này, rất để ý đến tiền đồ của con cái trong nhà.
Nếu như anh có tiền đồ, Hạ Chí Phi chắc chắn sẽ trợ giúp anh. Anh muốn mượn đống đất hoang của nhà họ Hạ này, để dưỡng ra tương lai tốt đẹp của nhà bọn họ.
Cho nên, đối với người nhà họ Hạ vốn dĩ là ai, anh cũng không thèm để ý.
“Anh Dư, chúng ta đi vào nhà trước đi, đừng có sốt ruột nói chuyện ngay, lát nữa vào nhà tôi ăn một bữa cơm rồi chúng ta lại nói đến chuyện tỉnh thành sau.” Vương Thanh Hòa không quá quan tâm đến chuyện của tỉnh thành, điều này làm Dư Thành cảm thấy có chút kinh ngạc.
Anh ấy còn cho rằng anh sẽ rất lo lắng nữa.
Dù sao này sau này đến tỉnh thành trời xa đất lạ, anh lại không phải con trai duy nhất của chú Hạ, sao có thể không lo lắng cho tương lai của mình được chứ?
Kết quả…
Vương Thanh Hòa còn bình tĩnh hơn người ngoài là anh ấy nữa.
Cứ như không quá để ý đến chuyện sau này cái nhà kia sẽ phát sinh chuyện gì.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa dẫn Dư Thành đi vào nhà. Trong nhà, bà Ngụy đã nấu cơm chiều xong chuẩn bị đi ra ngoài. Nhìn thấy con gái và con rể đã về, còn dẫn theo cậu thanh niên đến nhà hỏi thăm bọn họ lúc trước, bà Ngụy cười vui vẻ hỏi: “Mấy đứa về hết rồi à? Mẹ còn đang nấu canh gừng đó, cậu trai này đứng ở bên ngoài chờ lâu lắm rồi. Lát nữa nhớ uống nhiều vào để khử hàn.”
Bà Ngụy vừa nói vừa bắt đầu đi chuẩn bị.
Lúc trước khi Dư Thành đến đây toàn là do Vương Thanh Hòa nấu cơm làm việc nhà. Đột nhiên lại nhìn thấy Vương Thanh Hòa không cần làm gì nữa, trong nhà đã có đầy đủ mọi thứ, thật đúng là có chút hiếm thấy.
Cũng cảm thấy anh coi như là khổ tận cam lai.
“Anh Dư, đây là mẹ vợ của tôi. Mẹ vừa về hồi mấy ngày trước, sau này sẽ sống cùng với chúng tôi. Sau này dọn lên tỉnh thành thì cả gia đình chúng tôi đều sẽ đi cùng nhau.” Vương Thanh Hòa giới thiệu bà Ngụy cho Dư Thành làm quen.
Tuy rằng đối phương đã biết người này là ai, nhưng vẫn cứ phải giới thiệu, như vậy mới tôn trọng bà cụ.
Dư Thành nghe xong rồi, cũng vô cùng lễ phép chào hỏi bà cụ.
Ăn cơm chiều xong, Dư Thành lại đi theo bọn họ vào trong phòng nói chuyện, nhắc đến những chuyện diễn ra ở tỉnh thành trong khoảng thời gian gần đây, quan trọng nhất là chuyện của nhà họ Vương.
Chờ anh ấy nói xong thì trời cũng đã khuya.
Anh ấy rời đi rồi, Vương Thanh Hòa mới đi múc nước rửa chân về cho vợ mình.
Trong lòng Bạch Tú Tú cũng có chút chờ mong với việc sắp sửa dọn đến tỉnh thành sống.
Kiếp trước cô toàn là bay theo sau lưng chồng, chỉ có thể nhìn thấy anh càng ngày càng tài giỏi. Nhưng hiện tại thì lại khác, bây giờ cô có thể cùng nhau tiến bộ với anh, cùng anh đi tỉnh thành.
Thậm chí đi đến nơi càng rộng lớn hơn nữa.
Bạch Tú Tú chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vui vẻ rồi.
“Vợ à, sau này đi tỉnh thành, chắc là người nhà họ Hạ sẽ làm rất nhiều chuyện phiền chúng ta. Cho dù gặp chuyện gì em đừng nghe lời bọn họ, cũng đừng để ý đến bọn họ. Chúng ta đề phòng người nhà họ Vương như thế nào thì cũng cảnh giác bọn họ như thế đấy. Nếu có ai ăn h.i.ế.p em, em cũng đừng để ý đến chuyện bọn họ có phải là cha mẹ ruột của anh hay không. Trên đời này, người quan trọng nhất đối với anh chỉ có em và con.”
Trong lòng Vương Thanh Hòa lại khá bất an lo lắng đối với chuyện đi tỉnh thành.
Bọn họ hoàn toàn không quen biết gì về nơi đó, kế hoạch của anh thì là kế hoạch của anh, nhưng những người khác lại cũng có ý đồ riêng của bọn họ.
Không ai có thể bảo đảm rằng mọi chuyện đều sẽ thuận lợi.
Bạch Tú Tú thấy anh hình như rất bất an, cầm lấy bàn tay chuẩn bị xoa bóp chân cho cô của anh, nhìn anh nói: “Anh yên tâm đi, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, em có thể bảo vệ tốt cho mình và con. Với lại vua cũng thua thằng liều. Bọn họ khác với mấy người trong nhà họ Vương. Bọn họ có công việc, muốn giữa mặt mũi. Lúc trước đám người họ Vương kia muốn ăn no cũng khó. Anh đừng lo lắng.”
Giọng nói dịu dàng của vợ cũng làm trong lòng Vương Thanh Hòa hơi yên tâm hơn một chút.